Xem phim Cô dâu 8 tuổi phần 9 tập 63 - tập 64, Rashica cùng với chồng mình tố cáo với báo chí rằng Shiv đã xâm hại Rashica sau đó sợ bị mọi người phát hiện nên đã đuổi việc cô ta, Bạn đang xem: Cô dâu 8 tuổi phần 9 tập 60Xem phim Cô dâu 8 tuổi phần 9 >>Tại ĐâyGanga nhận được cuộc điện thoại của một
Cưới Chui, Tổng Giám Đốc Xin Bình Tĩnh Hoàn (full) - Ngu Thiên Tầm: 49470 : 4 năm 3 months : Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng Hoàn (full) - Nông Gia Nữu Nữu: 76223 : 4 năm 5 months : Giới thiệu & Điều khoản dịch vụ
Trần Hùng Huy là doanh nhân, Chủ tịch HĐQT ngân hàng Thương mại CP Á Châu (ACB). Anh là vị chủ tịch ngân hàng trẻ nhất tại Việt Nam, nắm giữ chức vụ này khi mới 34 tuổi. Trần Hùng Huy còn được biết đến là chủ tịch ngân hàng đầu tiên "kế nghiệp" cha của mình. Bên cạnh khối tài sản khổng lồ, anh còn được có khả năng kinh doanh đáng nể.
(VnMedia) - Hưởng ứng phong trào thi đua "Cả nước chung tay vì người nghèo - Không để ai bỏ lại phía sau", ngày 17/10/2022, ông Nguyễn Nam Long, Phó Tổng Giám đốc Tập đoàn VNPT đã thay mặt Tập đoàn VNPT trao tặng 1 tỷ đồng ủng hộ "Quỹ vì người nghèo" của UBMT Tổ quốc Việt Nam.
Editor: dohuyenrua Một tháng rất nhanh, trôi qua vô cùng nhanh, trong nháy mắt bảo bảo mới vừa sinh ra đã đến tiệc đầy tháng, mà từ lần trước sau khi tin tức Tô Nhan lui ẩn bốn năm đột nhiên xuất hiện ở Chính Hằng với Trình Tự Cẩm đứng chung bị tuồn ra. Trình Tự Cẩm không có đáp lại bất kì
Vay Tiền Nhanh. Bốn năm trước..."Phu nhân, đây là giấy hôn thú của cô và tổng giám đốc Trình, xin cô cất kỹ."Tô Nhan nhìn tờ giấy đỏ chót trên tay, kinh ngạc đến mức không nói được, chỉ nhìn Hàn Lỗi."Anh, chuyện, chuyện này, ở đâu ra? Tôi, tôi đâu có... với anh ta...""Là như vầy, phu nhân, xin hỏi có phải cô đã đồng ý sẽ kết hôn với tổng giám đốc Trình không?""Đúng, hình như là như thế...""Vậy là được rồi, cô đã đồng ý, vậy xin cầm giấy hôn thú, đừng có vứt nó, tôi còn có việc phải đi trước.""Này, anh..."Tô Nhan dựa vào vách tường, lắc đầu, thở dài một cái, đến bây giờ cô vẫn còn rối rắm, giấy hôn thú này sao có thể là thật chứ? Nhưng cô lại không thể không tin đây là sự vì bọn họ đã kết hôn, đã là vợ chồng hợp bọn họ chỉ mới gặp mặt có một lần, cô cũng chưa đến cục dân chính với anh ta, sao lại có giấy đăng ký?Ngày đó, ở trên xe..."Tô Nhan, kết hôn với tôi, tôi có thể cho em cô sang Pháp du học."Chỉ một câu nói, đã khiến tim cô đập liên hồi, từ nhỏ em cô đã không được học trường nó muốn, nhưng mộng đẹp của em trai luôn là nhà thiết kế xe nên, cô dao động, vì mộng đẹp của em, cô bị ma xui quỷ khiến mà đồng ý, nhưng vừa xuống xe cô đã hối hận, nhưng cô còn chưa có cơ hội để đổi ý thì trợ lý của anh ta đã giao giấy hôn thú cho cô em trai cũng được đi Pháp như ý nguyện, học trường nó muốn học nhất, nghe nói có người giúp đỡ, nhưng cô biết, anh ta đang thực hiện lời hứa của mà, sao lại là cô? Muốn kết hôn với cô vậy sao suốt bốn năm trời lại chưa từng xuất hiện trước mặt cô?Là vì cái gì?Giờ phút này, Tô Nhan nghĩ mãi nhưng vẫn không ra, mãi đến rất lâu sau đó, cô mới biết được nguyên nhân...Lấy điện thoại ra xem giờ, đã được ba mươi phút, nửa giờ, chắc anh ta đã đi ta là người bận rộn thế mà, cô nghĩ nghĩ rồi cất di động đi, bước ra khỏi nhà vệ sinh, nhưng vừa ra khỏi cửa cô đã lui về phía sau mấy bước, mở to hai mắt nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện trên hành mặt giống như gặp quỷ, ai có thể nói cho cô biết, sao anh ta lại ở đây, hơn nữa, còn có vẻ như đang đợi người?Đợi người?Cả cái nhà vệ sinh chỉ có một mình cô, không phải là đợi cô đó chứ?Suy nghĩ này khiến cô lạnh người, rợn cả tóc cô xoay người trở lại phòng vệ sinh, vậy có lộ liễu quá không?Suy nghĩ một chút, Tô Nhan cắn răng, nhắm mắt đi tới, đi đến trước mặt anh ta thì dậm chân, khẽ gật đầu một cái rồi nói."Chào tổng giám đốc Trình." Tô Nhan nói xong định sẽ lướt qua người anh ta, rời khỏi mảnh đất thị phi nhiên, cô lại nghe anh ta nói..."Hai mươi tám phút lẻ ba mươi giây, tôi cho là ba mươi phút sau em mới đi ra."Dọa người...Quá đỗi kinh hoàng...Tô Nhan kinh sợ ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng trước mặt, Trình Tự Cẩm, nửa kia trên danh nghĩa của cô, gọi tắt là phút này, Trình Tự Cẩm đang nhìn cô bằng vẻ mặt cười như không cười, nhưng ánh mắ lại thâm trầm không nhìn ra được bất kỳ cảm xúc nào, chứ đừng nói là dù có cười thì cũng là cười nhạo hoặc cười lạnh mà Nhan an ủi nhịp tim đang hỗn loạn, nuốt một ngụm nước bọt rồi nhìn anh ta, cười nói "Tổng giảm đốc Trình, sao anh lại ở đây?" Đúng vậy đó, sao anh lại ở đây?Không phải đang ở bên cạnh Bạch Khuynh sao? Sao lại chạy đến trước nhà về sinh chờ cô ba mươi phút, không, là hai mươi tám phút lẻ ba mươi giây...Trong lúc cô đang thất thần thì cảm nhận được một hơi thở đang vờn quanh, khiến cô bừng tỉnh ngay lập tức, đưa mắt nhìn, không biết từ lúc nào anh ta đã đứng trước mặt nữa, khuôn mặt còn đang tiến sát đến mặt cô, khoảng cách ngày càng ngắn lại..."Anh..." Tô Nhan kinh hãi trợn to mắt, lập tức lùi về phía sau theo bản năng...
Trong quán bar hỗn loạn, ánh đèn neon lấp lánh,"Cạn ly, chúc mừng tớ sắp khôi phục thân phận độc thân..." Tô Nhan giơ ly rượu lên, nhìn đứa bạn Tiết Cầm Cầm của mình, hét lớn."Cạn... Hả? Cậu vừa nói cái gì thế?" Tiết Cầm Cầm vừa định cạn chén với cô liền nhìn cô chằm chằm, Nhan cười cười, ghé sát vào Tiết Cầm Cầm lớn tiếng nói "Cậu không nghe lầm, tớ muốn đưa đơn lên tòa, tớ muốn ly hôn, tớ muốn trở về thân phận độc thân."Tiết Cầm Cầm nghe nói thì đặt ly rượu xuống, kéo cô qua, hỏi "Cái gì? Cậu nói cậu muốn đưa đơn lên tòa tố tụng ly hôn?""Ừ, đúng thế! Sao cậu lại có vẻ mặt đó?" Tô Nhan nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tiết Cầm Cầm, không hiểu Cầm Cầm nghe thế thì co vai lại, nói "Xong rồi, tớ bị giáng cấp từ bạn thân của Trình phu nhân xuống thành bạn thân của Tô Nhan rồi...""...""Này, Tiết Cầm Cầm, cậu muốn chết sao? Cậu nói thế là có ý gì? Làm bạn thân của Tô Nhan tớ cậu mất thể diện lắm sao? Còn nữa, cái vẻ tiếc hận trên mặt cậu là thế nào hả?" Tô Nhan nghe nói, sầm mặt xuống, căm tức nhìn cô gái đối diện, có xúc động muốn bóp chết cô người là bạn vô cùng thân, từ cấp 3 đến đại học đều học chung với nhau, mãi đến sau khi tốt nghiệp, vì nơi làm việc khác nhau nên mới tách ra, nhưng dù sao thì vẫn chung một thành phố, nên cứ đến Chủ Nhật là hai người lại hẹn gặp Cầm Cầm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang tối sầm của cô bạn, vội trưng ra nụ cười, nhích đến gần cô, nắm bả vai cô hỏi."Nhan Nhan, cậu không hối hận chứ? Anh ta là Trình Tự Cẩm, là Trình Tự Cẩm đó, chỉ với ba chữ này thôi cũng đủ để cậu đi ngang ở các thành phố X này rồi, cậu lại muốn ly hôn với anh ta?" Nói xong, Tiết Cầm Cầm vờ đặt tay lên trán Nhan đen mặt tránh cái tay đang đưa tới của cô, cắn răng nói "Tiết Cầm Cầm, cậu có ý gì? Chuyện giữa tớ và Trình Tự Cẩm thế nào cậu không phải không biết, lúc đầu cậu đã nói gì với tớ? Có phải cậu quên hết rồi không?"Tiết Cầm Cầm cong khóe môi, hồi tưởng lại ngày nào đó của bốn năm trước..."Cái gì? Cậu kết hôn với tổng giám đốc tập đoàn Chính Hằng Trình Tự Cẩm? Tô Nhan, cậu xem tớ là đứa nhóc ba tuổi sao? Cậu kết hôn với anh ta, tớ nói cho cậu biết, thật ra thì tớ đã sớm kết hôn với Beckham? Cậu có muốn khoác lác thì cũng nên nhìn lại gương đi? Người ta là Trình Tự Cẩm, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn tiền tài có tiền tài, muốn quyền lực có quyền lực, người ta dựa vào đâu mà phải kết hôn với cậu, cậu đừng có nằm mộng, quốc sắc thiên hương trong tay anh ta xếp cả một xấp dày, cậu chỉ là một bông hoa dại..."Tiết Cầm Cầm đang say sưa ca thán, vừa quay đầu đã bị tờ hôn thú đập thẳng vào mặt, khiến cô trợn tròn hai mắt...Thu lại suy nghĩ, Tiết Cầm Cầm lắc đầu, nhìn Tô Nhan."Nhưng mà, sao đột nhiên cậu lại muốn tố tụng ly hôn? Không phải mấy năm nay vẫn sống rất tốt sao? À, tớ biết rồi, Tô Hạo sắp tốt nghiệp, cho nên cậu không cần nhờ đến sự giúp đỡ của anh ta nữa, cậu muốn qua cầu rút ván?"Tô Nhan nhìn cô chằm chằm, gõ mạnh vào trán cô."Cậu nói nhăng nói cuội cái gì đó, nếu không ly hôn, chẳng lẽ tớ phải sống như thế cả đời sao, cậu cũng không nghĩ thử xem, anh ta dựa vào thân phận độc thân kim cương của mình trêu chọc cả một đại đội bươm bướm, tớ cũng chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt, mặc dù bọn tớ không phải vợ chồng thực sự, nhưng thời gian lâu dài tớ được cái lợi gì chứ?"Lúc này Tiết Cầm Cầm mới chợt hiểu ra, vỗ vai cô nói "Ha, tớ quên mất chuyện đó, cậu không nói tớ cũng quên, quên cậu cũng phải gánh cái danh đã kết hôn, không thể nói chuyện yêu đương như người bình thường, đúng, đúng, cũng đến lúc nên ly hôn rồi, chúc cậu ly hôn vui vẻ."Lúc này Tô Nhan mới nở nụ cười, hai cô gái nâng ly chúc mừng "Cạn ly..."
"Tổng giám đốc Trình, ngài định để Bạch tiểu thư và phu nhân ở cùng một đoàn phim?"Trình Tự Cẩm chỉ nhìn lướt qua Hàn Lỗi, nhíu mày trầm giọng nói "Bằng không, tôi giữ cô ta lại để làm gì?"Nghe vậy, khóe môi Hàn Lỗi co rút, quả nhiên, giống như anh nghĩ, vị tổng giám đốc này thật sự là kẻ giết người không thấy máu, ăn tươi nuốt sống!"Trợ lý Hàn.""Dạ? Vâng, tổng giám đốc.""Cậu đang mắng tôi?""..." Hàn Lỗi kinh sợ, nhịn không được chửi thề, khỉ thật, vậy mà cũng biết? Nhưng anh lại không dám thừa nhận, đành vội vàng lắc đầu. Trình Tự Cẩm nhìn dáng vẻ như nuốt phải ruồi của anh ta, khóe môi khẽ cong lên, trầm giọng nói "Ngài mai cậu phải sang Pháp một chuyến.""Vâng, tổng giám đốc Trình." Hàn Lỗi thấy tổng giám đốc không hề so đo tính toán thì thầm thở phào nhẹ nhõm. Trong căn hộ của Tô Nhan, hai cô gái ngồi trên sô pha, mắt to trừng mắt nhỏ!Cuối cùng đồng loạt rơi vào xấp kịch bản trên bàn trà, sau đó..."Cậu bị ngu à, dĩ nhiên phải nhận, cậu đừng có nói là cậu không muốn đóng phim, tớ không tin." Tiết Cầm Cầm nhìn Tô Nhan nói. Tô Nhan nhìn vẻ mặt hưng phấn không thôi của Tiết Cầm Cầm, ngã người xuống sô pha, ôm gối thở dài nói "Cầm Cầm, cậu phải biết là con đường này không tốt, làng giải trí là nơi thế nào tớ đã rõ quá rồi, có biết bao người đã từ thiên đường rơi xuống địa ngục, lại có biết bao bí mật không muốn ai biết."Tiết Cầm Cầm nghe nói xong thì trầm mặc một hồi, nhìn vẻ mặt rối rắm của Tô Nhan nói "Vậy cậu định làm gì, không thể không nói đây là một cơ hội, cơ hội ngàn năm có một đó."Tô Nhan nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói "Dĩ nhiên tớ biết đây là cơ hội hiếm có cỡ nào, nhưng mà, Cầm Cầm, tớ sợ..."Tiết Cầm Cầm nhìn cô chốc lát, tiến lên cầm lấy tay cô, nhẹ giọng nói "Không phải sợ, chỉ cần cậu cẩn thận là được, huống chi dù có xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, chẳng phải cậu vẫn còn một thân phận khác có thể bảo vệ được mình hay sao."Nghe vậy, mắt Tô Nhan bỗng sáng lên, nhìn Tiết Cầm Cầm như có điều suy nghĩ, cuối cùng khóe môi cong lên, vỗ vai Tiết Cầm Cầm cười nói. "Cầm Cầm, cậu thật đúng là một câu thức tỉnh người trong mộng, cảm ơn."Tiết Cầm Cầm cười đắc chí, chớp mắt nói "Ha ha, không cần khách sáo, sau này tớ sẽ trở thành bạn thân của ngôi sao lớn Tô Nhan, hahahaha...""..."Sau một hồi cân nhắc, rốt cuộc Tô Nhan cũng đưa ra quyết định, sống thì phải biết mạo hiểm. "Tô Nhan, cậu làm được mà."Khi cô bước vào trường quay, cô nhận ra có vô số ánh mắt chíu vào người mình, nắm chặt tay, hít sâu một hơi, thầm an ủi mình. Tô Nhan, mày phải quen dần đi, nếu đã lựa chọn con đường này, sẽ phải thích ứng với những ánh mắt của người xung quanh. "Đạo diễn."Đạo diễn liếc mắt nhìn Tô Nhan, sau đó hỏi "Đã thuộc kịch bản chưa?"Tô Nhan sửng sốt, như không ngờ tới đạo diễn sẽ trực tiếp hỏi cô đã học thuộc kịch bản chưa. "Thuộc rồi."Đạo diễn hài lòng gật đầu, nhìn Tô Nhan với vẻ bí hiểm nói "Vậy thì tốt, nhanh đi thay trang phục đi.""Dạ, được." Tô Nhan vừa đi vừa thắc mắc, cảm giác là lạ, nhưng lại không thể nói rõ là lạ ở chỗ nào. Đạo diễn nhìn theo bóng lưng Tô Nhan, hai mắt nheo lại đầy suy tư, nhớ lại những lời người đó đã nói với hắn ngày đó. "Đừng có nhiều chuyện, cô ấy không phải là người mà bất kỳ ai trong các ông có thể đụng tới."Bất kỳ ai trong bọn ông? Tô Nhan này rốt cuộc là thần thánh phương nào?
cưới chui tổng giám đốc