Là phúc không phải hoạ, là hoạ tránh chẳng qua. Ngạn ngữ Trung Quốc Tình yêu, đó là sự hòa đồng tâm hồn, trí tuệ và thể xác. Nhưng phải theo đúng thứ tự này. Khuyết danh. Danh ngôn phổ biến. Danh ngôn công việc. Danh ngôn cuộc sống.
Đỗ Họa có chút bị sắc đẹp hoảng tới rồi, chớp chớp mắt, không tự chủ được mà nói: "Có thể." Lần này nàng không có họa miêu mễ lão sư, mà là vẽ soái khí đốm, không biết như thế nào, nàng chính là cảm thấy này nam tử thích hợp cường đại chút nhân vật
Khó khăn và thuận lợi của ngành Thiết kế đồ họa. Giống như mọi lĩnh vực khác, graphic design cũng có những cơ hội và thử thách nhất định mà người làm nghề sẽ trải qua. Tùy thuộc vào khả năng của mỗi graphic designer mà họ có thể chuyển biến những cơ hội này
Dựa theo tâm linh của người Việt, có những thứ đồ vật cần kiêng kỵ, tuyệt đối không được đốt đi để tránh những điều xui xẻo cho bản thân. Hãy cẩn thận với những đồ vật dưới đây, việc đốt chúng có thể gây ra nhiều tai họa không mong muốn. Quần áo Quần áo là thứ đầu tiên không nên đốt. Nhưng vì sao đôi lúc bạn vẫn thấy các gia đình đốt quần áo?
Vì thế, bất luận là loại nào, thì trong năm đó cũng chắc chắn là trăm sự không thuận, sự nghiệp nhiều trắc trở, nhiều bệnh tật, vì thế mà phải bái phụng Thái tuế tinh quân để giữ yên ổn. Để tránh những tai họa không đáng có, bản mệnh cần phải cẩn thận
Vay Tiền Nhanh.
Tên truyện Là họa không thể tránhTác giả Đan Thanh ThủEditor Q17Thể loại Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngược luyến, Vườn trường, Thiên chi kiêu tử, Cận thủy lâu dài, Tỷ đệConvert WikidichĐộ dài 100 chương + 9 ngoại truyệnVăn ánLâm Kiều từ nhỏ lớn lên ở Hoắc gia, vì có thể sinh tồn được trong thế gia hào môn này, chỉ có thể không ngừng lấy lòng Hoắc gia nhị thiếu kém tuổi Ngập từ nhỏ chính là con nhà người ta, làm cái gì cũng đều đứng nhất, lịch sự văn nhã không đánh nhau, không phát giận, cũng không hút thuốc, không uống rượu, không có bất kỳ ham mê bất lương gì, ôn nhu săn sóc, không có khuyết điểm..Nhưng chỉ có Lâm Kiều biết, người cô luôn lấy lòng lại chính là một con rắn độc ôn Kiều "Cậu rốt cuộc muốn thế nào?"Hoắc Ngập tháo kính xuống, văn nhã cười khẽ "Chị đã không yêu tôi, vì sao còn cười với tôi?"
Trong văn phòng yên tĩnh chốc lát, Lục Y Y nóng nảy, "Buổi sáng anh không hề nói như vậy, anh nói Hứa Niệm muốn anh viết những chuyện này lên diễn đàn, còn đồng ý với anh, nếu anh làm chuyện này, chị ta sẽ suy xét đến việc làm bạn gái của anh, nhưng gần đây chị ta đối với anh không nóng không lạnh, anh cũng không chắc chắn có thể giấu diếm giúp chị ta, cho nên mới nói cho tôi." Lục Y Y nói xong nhìn về phía chủ nhiệm giáo dục, "Thưa thầy, bọn họ còn có lịch sử nói chuyện, em đều nhìn thấy." "Hôm nay em đều ở trong lớp học, cũng không hề gặp qua bạn nữ sinh này, không tin giáo viên có thể hỏi qua bạn học trong lớp của em." Lục Y Y tức cực kỳ, "Anh lấy điện thoại ra! Cả hai người đều có lịch sử trò chuyện.." Cô ấy nói xong hơi dừng một chút, lịch sử trò chuyện có thể xóa đi, buổi sáng cô ấy lại quá tức, căn bản không chụp lại, bây giờ chính là nói miệng không có bằng chứng! Cao Tự nhìn về phía cô ấy, "Tôi không rõ em đang nói cái gì, tôi căn bản không quen biết học sinh lớp 10, em nói tôi vì theo đuổi Hứa Niệm mà nói ra chuyện riêng tư của người khác, như vậy là rất quá đáng, em có bằng chứng nào không, hay vẫn là tự mấy người phán đoán?" Trong lòng Lâm Kiều 'lộp bộp' một chút, Hứa Niệm cùng anh ta tám chín phần mười ăn ý, cô tiến lên một bước nhìn về phía anh ta, "Vì sao ảnh đại diện của Đại Thưởng Thức Gia lại giống với ảnh đại diện trong tài khoản trò chơi của anh một năm trước, hơn nữa còn dùng tên giống nhau." "Loại trùng hợp này cũng là điều thường thấy, sẽ luôn có sự lặp lại của tên và ảnh đại diện, chẳng lẽ em có thể đảm bảo tên mình lấy sẽ không có xác xuất lặp lại?" Ngữ khí của Cao Tự mạnh mẽ, căn bản không cảm thấy đây là vấn đề gì. "Vậy địa chỉ IP cũng chỉ là trùng hợp sao, ảnh giống nhau, lại cùng một trường học, lại có sự trùng hợp như vậy sao, có cần đến Cục Cảnh Sát thẩm tra đối chiếu một chút không?" Vẻ mặt Lâm Kiều nghiêm túc, đối mặt với người như vậy khó tránh khỏi tức giận. Cao Tự nghe vậy lại không cho là đúng, lời nói tất cả đều là sự cao ngạo của gia cảnh ưu việt, "Em cho rằng em là ai, còn muốn kiểm tra quyền riêng tư của tôi, em có quyền này sao?" Hứa Niệm theo sau anh ta lên tiếng, "Lâm Kiều, em nói chuyện gì cũng phải có chứng cứ, chị và em trước khi có hoạt động quyên góp tiền đều không hề quen biết, chị không có động cơ gì để làm như vậy, dùng việc quyên tiền để đạt được sự khích lệ của giáo viên cùng bạn học, em cảm thấy chị cần thiết phải làm như vậy sao? Chị là Hội trưởng hội học sinh, đã nhận được sự tán thành của giáo viên và bạn học từ lâu, căn bản không cần làm việc cố sức lấy lòng như vậy. Cho nên việc đổ tội cho người khác hôm nay của em, cần phải cho mọi người một lý do hợp lý!" Lâm Kiều nhìn bọn họ phủi sạch quan hệ một cách sạch sẽ, mở miệng vẫn bình tĩnh, "Động cơ gì thì cũng chỉ có chính chị biết, nhưng chứng cứ đều đã được bày ra trước mặt, quyền riêng tư của tôi chịu uy hiếp, nếu các người không thừa nhận, tôi chỉ có thể chọn đi báo cảnh sát." Chủ nhiệm lớp của Hứa Niệm cảm thấy các cô chỉ đang vô cớ gây rối, "Bạn học nữ này, chuyện này không có nghiêm trọng đến mức báo cảnh sát đâu, hơn nữa đó đều chỉ là suy đoán của các em, em lấy mấy thứ ở trên mạng xuống thì thật khó để thuyết phục mọi người." Chủ nhiệm giáo dục nhìn về phía Lâm Kiều, "Em hãy gọi phụ huynh lên đây đi, chuyện này mấy đứa trẻ như các em không hiểu rõ, tốt nhất vẫn để phụ huynh đến làm việc." Lâm Kiều sửng sốt "Vì sao phải gọi phụ huynh, chính em có thể xử lý được." "Một đứa trẻ như em thì xử lý cái gì, vẫn nên gọi phụ huynh của em lên đây nói rõ ràng." Lâm Kiều ngữ khí kiên định, "Em không cần gọi phụ huynh." "Sao em có thể như vậy, tự mình bình tĩnh lại, thái độ đoan chính lên!" Chủ nhiệm giáo dục rất ít khi bị chống đối như vậy, nháy mắt nghiêm khắc lên, ánh mắt nhìn cô cũng có ý như đang nhìn học sinh hư hỏng. Chủ nhiệm giáo dục nói xong cũng không nhìn cô nữa, nhanh chóng gọi điện thoại, "Cô Lưu à, tôi đang ở chỗ phòng giáo vụ, lớp cô có một học sinh tên Lâm Kiều ở nhà ăn cãi nhau với học sinh khác, bây giờ tôi muốn gọi phụ huynh của em ấy lên." "Thưa thầy?" Lục Y Y cùng Cố Ngữ Chân nghe xong cũng sửng sốt, sao bây giờ lại nói thành vấn đề một mình Lâm Kiều làm ra rồi. Lâm Kiều nghe câu nói đó, mày nhíu một chút. Chủ nhiệm giáo dục không thèm nói lý với các cô, tiếp tục nói chuyện với Lưu Hữu Dung qua điện thoại, "Cô cũng không biết số điện thoại của gia đình em ấy sao, nhưng vấn đề là bây giờ em ấy không chịu gọi phụ huynh.. Hoắc Ngập? À, Hoắc Ngập biết đúng không, được rồi, em cũng tới luôn đi, đỡ phiền toái." Chủ nhiệm giáo dục tắt điện thoại, trong văn phòng vô cùng yên tĩnh, thầy nhìn qua, ngữ khí nghiêm túc, "Chủ nhiệm lớp em sẽ lập tức đến, em ở đây chờ đi." Không bao lâu sau Lưu Hữu Dung liền từ trên tầng đi xuống, Hoắc Ngập cũng được gọi tới. Lưu Hữu Dung vừa tiến vào liền hỏi một câu, "Chủ nhiệm Cao, chuyện là như thế nào?" "Học sinh này của lớp cô ở nhà ăn to tiếng nói Hứa Niệm cùng Cao Tự lớp 12 đã làm lộ chuyện riêng tư của em ấy. Cao Tự cũng đã nói là không làm chuyện này, cho nên tôi thấy vẫn là gọi phu huynh tới một chuyến, trẻ nhỏ thì luôn dễ xúc động, phụ huynh qua đây khuyên bảo mấy câu là tốt nhất." Lưu Hữu Dung nghe xong hiểu một chút, cũng có thể lý giải. Chủ nhiệm giáo dục nhìn về phía Hoắc Ngập, vẻ mặt cũng nghiêm túc lên, vừa mới gặp mặt đã có ý tứ. Ông ấy lấy ra giấy bút, ngữ khí còn tính là hòa ái, "Hoắc Ngập, em lại đây viết phương thức liên hệ của gia đình Lâm Kiều lên đây đi." Hoắc Ngập liếc mắt nhìn những người trong văn phòng, hiển nhiên không quan tâm, duỗi tay nhận lấy bút. Cao Tự thấy Hoắc Ngập ở đây, cả mặt đều không phục, mở miệng cũng giống như ra oai phủ đầu, "Thưa thầy, nếu hôm nay hai bạn nữ này không ở trước mặt toàn trường xin lỗi em, vậy thì em không có cách nào nhận sự bôi nhọ này, việc này chỉ có thể để ba em giải quyết." Lâm Kiều chưa từng thấy người nào tự tin như vậy, "Anh không nên nói loạn!" "Nói dối, Cao Tự thật sự đang nói dối, thưa thầy, điều chúng em nói mới là sự thật!" Lục Y Y nhìn về phía chủ nhiệm giáo dục, trong lòng lo lắng. Hứa Niệm nói tiếp, "Không thể hiểu được tại sao lại bị vu oan, chẳng lẽ chúng tôi muốn một lời xin lỗi cũng không được sao? Hơn nữa Lâm Kiều cũng không phải lần đầu gây rắc rối, em ấy trước kia còn từng đánh người khác, chuyện này đều đã nói." Cố Ngữ Chân nghe xong cảm thấy buồn cười, "Lúc đó không phải Lâm Kiều đánh người, là Trần Tuyên Trùng cố ý tìm chuyện, đó là phòng vệ chính đáng!" Hứa Niệm đúng lý hợp tình nói, "Nếu em ấy ngoan ngoãn đọc sách, vậy thì làm sao bạn học đó lại tìm đến? Rõ ràng chính là đánh người gây chuyện, hơn nữa mọi người đều nói em ấy là lão đại mới, so với Trần Tuyên Trùng còn khó quản hơn!" "Câu lão đại mới cũng chỉ là mọi người gọi cho vui, làm sao có thể so sánh Lâm Kiều với Trần Tuyên Trùng được?" Lục Y Y cùng Cố Ngữ Chân đều bị chọc tức, có cảm giác hoàn toàn hết đường chối cãi. Lâm Kiều càng tức giận thì càng im lặng, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, "Chị bây giờ là đang luận tội cho người bị hại sao, chẳng lẽ tôi đã chịu uy hiếp, còn không thể phản kháng!" "Được rồi, các em không nói nữa, cứ gọi phụ huynh lên đây rồi nói tiếp!" Chủ nhiệm giáo dục bị bọn họ cãi cọ đến đau đầu, quát lên một câu, trong văn phòng nháy mắt liền yên lặng. Lâm Kiều nhìn về phía Hứa Niệm cùng Cao Tự đang coi như không có việc gì, im lặng trong chốc lát, "Vì sao chỉ có em phải gọi phụ huynh, còn hai người họ lại không phải gọi, chẳng lẽ chuyện này chỉ là vấn đề của một mình em thôi sao?" "Chẳng lẽ không phải là vấn đề của em? Một học sinh không chịu học tập cố gắng nâng cao thành tích, cả ngày chỉ biết chú ý đến mấy việc này, em còn muốn học nữa hay không?" Chủ nhiệm lớp của Hứa Niệm là một người phụ nữ trung niên cứng ngắc kiên quyết, đối với học sinh thành tích tốt cùng kém đều có loại đãi ngộ khác nhau, biết được học lực của Lâm Kiều cũng không phải là tốt, thành kiến càng nặng thêm. Chủ nhiệm lớp Cao Tự cũng gật đầu tán đồng, "Vốn dĩ quyên tiền đã là một chuyện tốt, Hứa Niệm tôi cũng biết, vẫn luôn là cán bộ học sinh có thành tích ưu tú, Cao Tự cũng không phải nói nhiều, về sau cử đi học cũng không có vấn đề, sao có thể đi làm loại chuyện này được." Cảm xúc của Lâm Kiều nháy mắt tăng lên, chưa từng có khoảnh khắc thất vọng như lúc này, "Thành tích tốt cũng không đại biểu cho nhân phẩm, học sinh tốt cũng sẽ nói dối, chẳng lẽ giáo viên đều dùng thành tích để nói lên tất cả hay sao?" Chủ nhiệm lớp Hứa Niệm trừng mắt, "Em học sinh này bị sao vậy, hiên tại học sinh lớp 10 đều khó dạy bảo như vậy sao?" Lưu Hữu Dung cũng không quá rõ ràng tình huống như thế nào, "Cô Phan, chúng ta có chuyện thì cứ bình tĩnh nói, trẻ nhỏ cũng có lòng tự trọng." Chủ nhiệm lớp Hứa Niệm nghe vậy không nói nữa, đầu quay sang hướng khác, hiển nhiên không muốn thấy Lâm Kiều. Hốc mắt Lâm Kiều đỏ lên, cắn chặt răng. Trong văn phòng một khoảng im lặng, Hoắc Ngập nghe thấy họ tranh luận cũng không để trong lòng, việc của nữ sinh, anh không bao giờ kiên nhẫn quản, tùy tay viết xuống số của Triệu Bích Quận, bên góc bàn đột nhiên rơi xuống một giọt nước mắt. Giọt nước 'lạch tạch' một tiếng, rơi ở trên bàn, nhẹ nhàng bắn. Ngòi bút của Hoắc Ngập hơi dừng lại, mi mắt khẽ nâng, cô gái nhỏ đứng ở trước mặt anh, hốc mắt đỏ bừng, tức khóc. Chủ nhiệm giáo dục lấy đi tờ giấy anh vừa viết, nhập dãy số, còn chưa kịp gọi thì một bàn tay đã duỗi đến tắt đi, ngắt điện thoại. Chủ nhiệm giáo dục sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Ngập, "Em làm gì đấy?" Hoắc Ngập vẫn mang ngữ khí ôn hòa như cũ, "Mọi việc còn chưa biết rõ ràng, chỉ gọi phụ huynh của một bên là không công bằng." Lâm Kiều chậm rãi giương mắt, nhìn về phía nam sinh đứng trước mặt cô, cô lúc này mới phát hiện, vóc dáng của anh so với mình cao hơn rất nhiều, cần phải ngửa đầu mới nhìn rõ được anh. Chủ nhiệm giáo dục nghe câu nói đó của anh thì vô cùng tức giận, "Vậy em muốn dùng cách nào để giải quyết?" "Điều tra rõ mới có thể phục chúng." Chủ nhiệm giáo dục dùng sức tắt điện thoại, "Vậy em tra đi, để tôi nhìn xem em có thể tra ra được thứ gì?" Hoắc Ngập không để ý tới lửa giận của ông ấy, cầm lấy tư liệu trên bàn nhìn lướt qua, "Mọi tài liệu đã sửa đều ở chỗ này?" Lục Y Y thấy Hoắc Ngập không sợ chủ nhiệm giáo dục, lá gan cũng lớn hơn, "Đúng vậy, điện thoại của Cao Tự còn có lịch sử trò chuyện, buổi sáng tôi đã nhìn thấy, không biết anh ta đã xóa hay chưa?" Hứa Niệm nhìn Hoắc Ngập thật lâu, cánh môi giật giật, khó chịu mà nói không nên lời. Cao Tự nghe thấy anh nói chuyện, giọng nói kiêu ngạo lên, "Cậu có tư cách gì mà đòi quản chuyện này, ai biết cậu có bao che giúp bạn học sinh này nói chuyện hay không? " Sẽ làm anh tâm phục khẩu phục. "Hoắc Ngập cười mỉm, hoàn toàn không để ý tới sự khiêu khích đó, duỗi tay lễ phép hướng về phía anh ta," Phiền anh có thể cho tôi xem điện thoại hay không? " Cao Tự không tin anh có bản lĩnh lớn như vậy, lấy điện thoại ra vứt ở trên bàn," Của cậu, nếu lấy ra được một thông tin gì, tôi liền phục cậu, nếu như không có, tôi sẽ tố cáo cậu tội phỉ báng! " Cao Tự nói trắng ra, nói để mọi người đều nghe thấy. Chủ nhiệm lớp Hứa Niệm trực tiếp mở miệng kết luận," Chuyện như vậy để học sinh đi tra thì sẽ có kết quả sao? Tốt nhất vẫn nên trực tiếp gọi phụ huynh đi. " Hoắc Ngập cúi đầu mở điện thoại, căn bản không thèm để ý âm thanh bên cạnh," Thầy cô đừng nóng vội, tra lịch sử rất nhanh, không đến vài phút đâu. " Thái độ của Hoắc Ngập lễ phép, làm người khác không có lời gì để nói, văn phòng vừa rồi lộn xộn cũng bình tĩnh đi rất nhiều. Lưu Hữu Dung cũng mở miệng nói một câu," Nếu chủ nhiệm Cao đã đồng ý thì cứ để em ấy kiểm tra một chút, chúng ta cũng không quá hiểu rõ mấy thứ như internet này, người trẻ tuổi vẫn lợi hại hơn chúng ta nhiều, cô thấy đúng không? " Chủ nhiệm lớp Hứa Niệm không nói nữa, dù sao bà ta cũng không tin là sẽ tra ra được cái gì. Lục Y Y nhìn Hoắc Ngập mở nhật ký ghi chú của tin nhắn, bên trong rỗng tuếch, có chút tức giận ảo não," Anh ta thật sự đã xóa lịch sử trò chuyện!" * Tác giả có lời muốn nói Tôi chạy như bay mà đến, kết quả vẫn chậm vài phút.. Editor Q17
Bạn đang đọc truyện Là Họa Không Thể Tránh của tác giả Đan Thanh Thủ. Từ nhỏ đến lớn luôn là một người ưu tú, thành tích vượt trội, luôn đứng đầu bảng, làm người lịch sự, lại nhã trưởng thành cũng không hề dính vào thói hư tật xấu nào, không rượu chè cờ bạc, không hút thuốc, đánh nhau, càng không có đam mê bất lương gìMột con người hoàn mỹ, ôn nhu săn sóc, không có khuyết chỉ có Lâm Kiều biết, người cô luôn lấy lòng lại chính là một con rắn yêu thích truyện ngôn tình, bạn có thể đọc thêm Rể Quý Rể Hiền hoặc Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.
Cậu ấy là một điều đặc biệt, là một người không giống những người khác. Có đôi khi cậu ấy trông như dịu dàng với cả thế giới, cuối cùng hóa ra chỉ dịu dàng với cô. Có đôi lần cậu ấy trông hung dữ như vậy nhưng hóa ra cũng chẳng dám làm gì cô. Cậu ấy là chính là họa, mà là họa, thì không thể tránh. … Trên đời này có một số người, ngoại hình được ông trời ưu ái, tài năng thiên phú hơn người, gia cảnh khiến ai cũng ngưỡng mộ, có tinh thần trách nhiệm và đặc biệt tính cách lại rất tốt. Họ giống như những tượng đài của sự hoàn mỹ trong mắt mọi người, nhưng thực ra chỉ có số ít người bên cạnh họ mới biết được, đó là một sự hoàn mỹ được "làm tròn". Bởi lẽ con người thì không ai không có khuyết điểm, chẳng qua, mọi người thường thích nói về sự tốt đẹp của họ và làm tròn cho những khuyết điểm kia bằng một cách nào đó. Hoắc Ngập cũng là thế đấy. Một chàng trai dịu dàng nhã nhặn, nhan sắc hạng vàng, thành tích học tập luôn đứng nhất, đối nhân xử thế vô cùng đúng mực, nghe lời thầy cô, tôn trọng bạn bè. Hoắc Ngập chơi với cả những "thanh niên côn đồ" trong trường nhưng ai cũng cảm thấy là vì cậu hòa đồng chứ không ai cảm thấy cậu cũng "côn đồ". Khi bàn về một nhân tố bí ẩn gây chuyện xấu, cái tên Hoắc Ngập tự động được bỏ qua. Kể cả cậu có đánh nhau với người khác thì vẫn có rất nhiều người ngay lập tức mặc định đối phương là người gây sự trước. Nhưng… Bạn đoán xem, Hoắc Ngập thực chất là người như thế nào? Hoắc Ngập ngày còn nhỏ đã từng lăn lộn trong khu ổ chuột, có cả một đám "anh em" ăn chơi lêu lổng. Hoắc Ngập không chỉ biết uống rượu, biết đánh nhau mà đến hút thuốc cũng lão luyện. Đằng sau nụ cười lễ độ của Hoắc Ngập là một thái độ khinh khỉnh, coi thường người khác, thậm chí còn có phần coi thường và đùa giỡn với mạng sống con người. Bản chất của Hoắc Ngập, là trai hư giả tử tế. Mà chàng trai hư này lại thích một cô gái trên người luôn thơm thơm mùi kẹo, ngọt ngào như sữa, tính cách dịu dàng tốt bụng, luôn nỗ lực cầu tiến. Nhưng cô gái ngoan ngoãn ấy thì luôn kháng cự cậu, suốt ba năm cấp ba tới tận khi đi làm. Rõ ràng cô ấy chỉ đứng đó nhưng lại khiến cậu phí hết tâm tư vẫn chưa thu được về tay. … Cô gái mà Hoắc Ngập thích đó tên Lâm Kiều. Lâm Kiều lớn hơn Hoắc Ngập nửa tuổi, sau khi cha mẹ qua đời, cô được Hoắc gia giúp đỡ cưu mang rồi theo đó chuyển tới ở tại Hoắc gia. Từ lần đầu tiên gặp Hoắc Ngập, ấn tượng của cô đối với chàng trai này đã rất tốt đẹp. Một người ôn nhu dịu dàng, tài mạo vẹn toàn như vậy, trong lòng Lâm Kiều, Hoắc Ngập chính là cậu em trai thuần khiết cần được bảo vệ. Lâm Kiểu từng giống như mọi người, cảm thấy Hoắc Ngập là ngoại lệ duy nhất, là người duy nhất không có khuyết điểm. Cậu đem tới cho người khác cảm giác vừa thân thiện vừa xa vời, cậu giúp đỡ cô học tập, xuất hiện bên cô lúc cô gặp khó khăn, còn rất tâm lý trong mọi vấn đề. Những gì Hoắc Ngập thể hiện ra khiến cô hoàn toàn không thể tin vào số ít những lời nói rằng Hoắc Ngập hư hỏng, cho đến tận khi cô tai nghe, mắt thấy. Một người cô từng cho là thuần khiết nhất, tốt đẹp nhất bỗng trở nên tồi tệ, Lâm Kiều không biết phải đối diện với Hoắc Ngập thế nào. Mỗi khi nhìn thấy Hoắc Ngập trước mặt thầy cô bạn bè cô lại nhớ tới một Hoắc Ngập gian xảo ít ai biết, mà sự trái ngược giữa hai con người này, không phải ngày một ngày hai có thể chấp nhận được. Lâm Kiều dùng tất cả những cơ hội mà cô có thể có được để tránh mặt Hoắc Ngập, tới mức dường như đã có lúc cô tưởng rằng hai người sẽ chẳng còn liên quan gì tới nhau nữa. Thế nhưng, Lâm Kiều cũng không biết rằng, cô đã rơi vào tầm ngắm của chàng trai nọ từ lâu. Cuối cùng, cô gái nhỏ ngây thơ không thoát khỏi móng vuốt của sói, năm lớp 11, cô "bị ép" yêu đương với Hoắc Ngập. Mối tình chỉ có đơn phương tình nguyện này vậy mà kéo dài gần hai năm. Hai người đã từng ôm, hôn, từng cùng nhau đi xem phim, đi mua sắm. Những việc các cặp đôi khác làm, Hoắc Ngập và Lâm Kiều cũng làm, không thiếu điều gì hết, thứ thiếu sót duy nhất chính là tình cảm của Lâm Kiều. Hoắc Ngập thích Lâm Kiều từ bao giờ không ai biết, nhưng lại ngày càng có nhiều người biết Hoắc Ngập thích Lâm Kiều cỡ nào. Lâm Kiều có thích Hoắc Ngập không chẳng ai rõ nhưng ai cũng thấy Lâm Kiều có tâm lý kháng cự với việc yêu đương này ra sao. Gần hai năm như vậy, rốt cuộc con người thật của Hoắc Ngập vẫn là rào cản vô hình nhưng vững chắc chắn giữa Hoắc Ngập và Lâm Kiều Rồi năm lớp 12, hai người chia tay, Hoắc Ngập bỏ giấy trắng trong kì thi đại học, từ đó về sau bị coi như gian lận thi cử. Nếu hỏi là ai đã khiến Hoắc Ngập xé bỏ vẻ ngoài ngoan hiền của mình trước mặt mọi người, vậy chắc chắn chỉ có thể là Lâm Kiều, ngoài cô ra, không còn bất kì một ai khác. Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAveland … Sau khi lên đại học, Lâm Kiều và Hoắc Ngập một người ở trong ngước, một người ra nước ngoài. Mỗi người một phương trời xa cách, tách khỏi cuộc sống của đối phương, lâu đến mức dường như người kia đã thật sự không còn liên hệ với mình nữa. Cho đến tận ngày bất ngờ gặp lại, hóa ra cảm giác xốn xang vẫn còn như mới, chẳng chút phôi phai. Trong mối quan hệ của Lâm Kiều và Hoắc Ngập, Lâm Kiều luôn là người bị động. Bắt đầu vốn không phải ý muốn của cô, cô đứng ở vị thế bị ép buộc và cô cũng từng nghĩ bản thân sẽ mãi mãi chỉ là "bị bắt buộc" mà thôi. Khi học cấp ba, cô và Hoắc Ngập ở bên nhau, đến Hoắc Ngập cũng cảm nhận được cô miễn cưỡng cỡ nào. Giống như nếu Hoắc Ngập không đến tận nơi xách cô đi thì cô tình nguyện ru rú trong một góc để không phải gặp cậu vậy. Nhưng mà này... thực ra có một điều chẳng ai biết cả. Năm ấy cô có một chiếc hộp gỗ, bên trong đựng một xấp ảnh, là những bức ảnh cô trộm giữ lại sau khi Hoắc Ngập gửi cho cô. Đằng sau mỗi bức ảnh đều có những dòng chữ viết tay nắn nót cẩn thận. "Hôm nay cậu ấy đưa tôi đi xem phim, cậu ấy còn cố ý chọn một bộ phim kinh dị, nhưng tiếc là tôi không sợ, không hề tới ôm cậu ấy, lúc ra ngoài, cậu ấy còn có chút không vui." "Vậy mà cậu ấy lại không biết đi xe đạp, hôm nay còn ngồi ở phía sau tôi, tôi chở cậu ấy ra ngoài chơi, chỉ là lúc ngồi ở phía sau cũng không an phận, cố ý ôm eo tôi, nhưng hai chân cậu ấy luôn vào lúc tôi sắp ngã thì sẽ chống trên đất." "Lúc nghỉ trưa bị cậu ấy hôn trộm, suýt chút nữa bị người khác thấy, dọa hư tôi, cậu ấy thật sự quá xấu, nhưng vì sao cười rộ lên lại đẹp như vậy?" Điều mà chẳng ai biết ấy đó là, Lâm Kiều cũng thích Hoắc Ngập từ lâu lắm rồi. Nhưng cô luôn cảm thấy hai người rồi sẽ chia xa, vậy nên chút tình cảm này cứ để cô giữ trong lòng là được. … Lâm Kiều là một cô gái trời sinh dịu dàng nhưng cũng rất dứt khoát và lý trí, như khi cô không do dự báo cảnh sát về đường dây mại dâm vì không muốn bất kì cô gái nào phải chịu cảnh lầm đường lỡ bước rồi không thể hối hận nữa. Cô có một người cha là cảnh sát hy sinh vì dân và một người mẹ là tội phạm giết người. Thân thế của cô đôi khi khiến mọi người chỉ trỏ nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy hổ thẹn vì mình là con của họ. Cha mẹ cô đều đã qua đời và cô cũng chỉ đang ở nhờ nhà người khác. Dẫu vậy cô vẫn luôn nỗ lực cầu tiến và biết cách bảo vệ bản thân mình. Bản thân cô mang trong mình những phẩm chất chính trực giống như cha mình, là một cô gái hiền dịu nhưng cũng rất mạnh mẽ. Trong chuyện tình cảm, khi cô cảm thấy đó là một điều không thể có kết quả, cô luôn giữ nguyên bước chân của mình, chưa từng bước tới. Cô chỉ âm thầm trân trọng mỗi khoảnh khắc ở bên Hoắc Ngập như đó là lần cuối cùng. Lâm Kiều cứ như vậy mãi tới khi cô chợt nhận ra, ở một góc nào đó của trái tim, chàng trai tên Hoắc Ngập đã trở nên quan trọng hơn cả tưởng tượng của cô. Tan tan hợp hợp, lâu như vậy rồi nhưng chàng trai ấy vẫn dang tay đợi cô đi tới. Một người vì cô mà nhún nhường, vì cô mà không tiếc cả mạng sống của mình, đến khi đôi tay của người ấy muốn hạ xuống rồi cô mới ngỡ ra bản thân đã trông mong vòng tay của cậu cỡ nào rồi vội vàng chạy tới nắm chặt lấy. Nếu chỉ chậm một chút thôi biết đâu Lâm Kiều đã lỡ mất người bạn đời của mình trong sự tiếc nuối. Nhưng may sao, khi cô chạy tới thì Hoắc Ngập vẫn ở đó, giống như bất cứ lúc nào, chỉ cần cô ngẩng đầu thì cậu luôn luôn đứng đợi cô ở phía trước… ____ “…” Trích từ truyện. *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa. *Nếu trong bài review có trích dẫn từ truyện, mọi người vui lòng tham khảo nguồn chuyển ngữ mà review-er đọc nhé ^^ Cre pic Google/huaban Nguồn chuyển ngữ Qing17 Nguồn Toptruyen88
là họa không thể tránh