Contextual translation of "tôi sắp ngủ luôn rồi" into English. Human translations with examples: i'm dying, i am dying, i'm going bald, we're dead men, i'm gonna slip.
Bác sĩ cho rằng người này sắp không chống được, vội vàng đẩy vào phòng cấp cứu. "Tôi đã hiểu rõ tình trạng rồi, đây là thiết bị có thể giúp đánh thức Tiểu Lộc, nhưng cần có người hợp tác." âm hiểm tính kế, rồi chết thảm thương Vì vậy, các nhân
Chuyển ngữ: Hồ Ly Rùa. "Ngày tôi biết mình sắp chết, thế giới xung quanh tôi dường như chỉ còn một màu u tối, chuyện gì cũng nhạt nhẽo giống như uống nước lã. Bản thân tôi hoài nghi rằng trái tim đã chết trước cơ thể ngay khoảnh khắc bác sĩ công bố bệnh của tôi. Tôi chẳng còn là tôi nữa.
Hôm nay tôi phải chết chung với ông!" Trần Thịnh đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, định nói rằng chỉ có năm ngàn mà thôi, đưa cho ông ta rồi đuổi ông ta đi đi, nhưng Tần Thời Nguyệt cứ ngăn lại không cho. "Sắp lên máy bay rồi ạ." Trần Thịnh bỗng nhiên ghé vào tai
Tôi không vui vẻ, bởi vì tôi sắp chết. Tôi mệt mỏi nói với anh "Đưa tôi về đi. Anthony vui vẻ, đưa tôi về đi." Tôi thầm nghĩ, Du Hảo, mày đã thỏa mãn rồi, ít nhất, một buổi tối này, mày đã vui vẻ. Ít nhất, tôi cũng đã từng trải qua vui vẻ.
Vay Tiền Nhanh.
Tôi sắp chết rồi Tác giả Chu Bạch Thể loại Đam mỹ hiện đại, NP, OE Chuyển ngữ Hồ Ly Rùa Về tới nhà, may sao vẫn còn kịp xem tập cuối cùng của bộ phim. Ngoài dự liệu, nam nữ chính thế mà lại không ở bên nhau. Vị hôn phu của nữ chính kia phát hiện ra mình mắc bệnh nan y, thời gian không còn nhiều, nữ chính đành phải nói với người mình yêu “Thực xin lỗi, em yêu anh. nhưng em không thể ích kỷ rời xa anh ấy. Hai ta hữu duyên vô phận, anh hãy quên em đi.” Hai người hợp nhau, đáng tiếng là gặp nhau sai thời điểm, vì thế cuối cùng phải chia cách, tất cả đều là sai lầm. Thật may sao đây chỉ là phim truyền hình. Kết cục này vừa mới chiếu xong, đài truyền hình lại dốc sức tuyên truyền cho bộ thứ hai, lấy “đại kết cục thực sự” làm mánh khóe. Tôi vô hạn thổn thức. Thật tiếc rằng cuộc sống của tôi không có bộ thứ hai, tôi sắp chết, đây là kết cục cuối cùng. Đã không phong hồi lộ chuyển, càng không xuất hồ ý liêu. Phong hồi lộ chuyển con đường quanh co phức tạp/Xuất hồ ý liêu xảy ra bất ngờ, ngoài ý muốn Nếu biên tập thành phim truyền hình, nhất định sẽ khiến người xem chết vì nhàm chán. . Sếp của tôi ngày càng yêu quý tôi. Mấy ngày trước, tôi trổ hết tài năng cạnh tranh với vô số đối thủ, đánh bại quần hùng, đàm phán thành công với một công ty một mối làm ăn. Tin tức truyền đến, các đồng sự đều trợn mắt. Bọn họ ban đầu còn chờ đợi tôi thất bại để cười trên nỗi đau của người khác, bởi vì nghe đồn ông chủ công ty này tính tình cổ quái, thường im ỉm xuất bài, khó đối phó vô cùng. Đây chính là củ khoai lang nóng bỏng tay, sếp đưa ra đề xuất, ai cũng đều tỏ vẻ nguyện vì công ty mà dốc hết tâm huyết, ấy thế mà trong tay người nào cũng có việc trọng đại không thể bỏ dở giữa chừng, không thể nhận, thực sự vô vàn tiếc nuối, thập phần đáng tiếc. Tính đi tính lại, toàn phòng chỉ có tôi là rảnh rỗi nhất. Sếp gọi tôi vào văn phòng hỏi “Thế nào, có lòng tin chứ?” Tôi cà lơ phất phơ hành lễ với hắn, uể oải nói “Quyết tâm có chết cũng phục vụ ngài.” Nếu không thì tôi vẫn phải chết đấy thôi. Sếp nở nụ cười, phất phất tay ra hiệu bảo tôi ra ngoài. Xem ra hắn cũng bất đắc dĩ bị tình thế bắt buộc, công ty chúng tôi không có ưu thế nào tiêu biểu, lại có đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ. Phái tôi đi, chẳng qua chỉ vì hết nhân sự mà thôi. Phần còn lại, phải xem ông trời gần đây có tạo điều kiện cho hay không. Trợ lý đang giúp tôi chỉnh sửa tài liệu trong công ty là một cô bé có rất ít kinh nghiệm, đã tới đây hơn nửa tháng rồi mà việc thường làm nhất chính là bưng trà rót nước sao chép tài liệu cho chư vị tiền bối. Câu cô bé ngốc này thường nói chính là “Làm sao bây giờ?”. Tôi đi đàm phán, tối thiểu cũng phải có một người đồng nghiệp. Nhưng người ta tay to che trời nói thẳng một câu “Không có!”, ý là lúc này thời buổi rối loạn, muốn dùng người, có người để sai bảo trước tiên phải hỏi thăm mặt mũi ông chủ. Con mẹ nó! Vì thế tôi đành mang theo bé ngốc của mình lâm trận, vác theo thương giáo lao thẳng tới chiến trường. Vốn tưởng rằng kết quả chết trận sa trường là điều tất nhiên, da ngựa bọc thây lẫn lộn mà bi tráng, lại chẳng ngờ có thể lành lặn chiến thắng trở về, nở mày nở mặt. Làm ơn tỉnh ngủ đi anh giai, anh chỉ đi đàm phán thôi Tôi tiểu nhân đắc chí cầm hợp đồng ký được hôm đó, khiến cho cả tầng lầu toàn tròng mắt rớt trên đất. Nếu như có ai đó đi ngang qua, một bước có thể đạp trúng phải bốn năm tròng. Sau đó sếp lại hỏi “Cậu làm thế nào mà lấy được quyền đại lý?” “Bởi vì ông ta cho tôi một nguyện vọng, sau đó nguyện vọng được thực hiện.” Rất hoang đường, rất buồn cười phải không. Nhưng điều tôi nói là sự thật. Ngày đó tôi và bé ngốc đi gặp quái nhân trong truyền thuyết kia, thư ký của quái nhân nói với tôi, ông chủ của cô ta chưa tới, cũng không biết khi nào mới tới. Đợi nửa tiếng, tôi thật sự không kiên nhẫn được nữa, vì vậy vứt bé ngốc kia một mình lại nơi đó, còn mình chạy xuống tầng hút thuốc. Có một kẻ lang thang đứng trước máy bán hàng tự động, hơi khom người, nhìn chằm chằm chỗ đút tiền của máy bán hàng không nhúc nhích. Lại gần mới phát hiện, hóa ra không phải kẻ lang thang. Chỉ là giữa mùa hè mặc một bộ quần áo gió cực lớn, đầu tóc rối bù còn để râu quai nón, thoạt nhìn trông nghèo túng mà thôi. Ông ta xoay đầu lại nhìn thấy tôi, vô cùng tự nhiên mở miệng “Có thể cho tôi mượn mười tệ không?” Tôi rút ví mở ra xem, bên trong tất cả đều là tờ một trăm. Tôi đúng là một kẻ có tiền mà! Nhét tiền vào lại ví nói với người kia “Tôi không có mười tệ.” Ông ta gật gật đầu, khẩu khí thản nhiên “Không có mười tệ, một trăm tệ cũng được.” Giọng điệu kiểu không sao, tôi không chê’. May là con người tôi vẫn có chút tu dưỡng, nếu không nhất định sẽ đứng tại chỗ mà ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng ha ha ha. Mọi người bây giờ đều không khách khí như vậy sao? Tôi lắc đầu, trịnh trọng nói với ông ta “Một trăm tệ ở hồ ước nguyện bên kia có thể ước được một trăm nguyện vọng, tôi sao phải cho ông mượn?” Thật là, một trăm nguyện vọng đấy, xem ông ta có thể thực hiện được không, huống chi nghe tiếng bọt nước cũng hay, hà cớ phải uổng phí tiền của cho một người xa lạ? Ông ta còn chưa chắc sẽ trả lại cho tôi. Ông ta cũng nhíu mày, bộ dáng như có điểm giận dỗi. Quá nửa ngày, ông ta dùng cái loại khẩu khí như đang bố thí nói với tôi “Vậy thì, cậu cho tôi mượn một trăm tệ, tôi giúp cậu thực hiện một nguyện vọng, thế nào?” Tôi nghe được cái gì thế? Người này nói cái gì vậy? Ông ta nói sẽ giúp tôi thực hiện một nguyện vọng sao? Tôi nghe xong, cảm giác đầu tiên xuất hiện không phải là hoang đường buồn cười mà như kẻ trộm bình thường nhìn trái nhìn phải một chút, cả cái hành lang im ắng, không có ai khác, chỉ có tôi và ông ta. Tôi không phải gặp bệnh nhân tâm thần, mà là gặp phải lưu manh! Tôi nghe thấy tiếng trái tim mình trong lồng ngực bang bang đập loạn, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể phá vỡ lồng ngực mà nhảy ra. Hít sâu một hơi, tôi nói với ông ta “Tôi hi vọng sống lâu trăm tuổi, không bệnh mà chết.” Ông ta ngây ra, sau đó lắc lắc đầu “Chuyện này không được.” Tôi hơi thất vọng, yêu cầu này của tôi quá mức sao? Đành phải đổi nguyện vọng vậy. “Tôi muốn phú giáp thiên hạ, danh chấn tứ phương” Phú giáp thiên hạ giàu có nhất thiên hạ =~ Ông ta lại lắc đầu “Không được.” Điều này cũng không được? “Thời gian trôi ngược, cải lão hoàn đồng.” Lắc đầu. “Tài như Lý Đỗ, mạo tự Phan An.” Có tài như Lý Bạch, Đỗ Phủ; dung mạo như Phan An =~ Lắc lắc đầu. “Tâm tưởng sự thành, vạn sự như ý.” Vẫn là lắc đầu. Ông muốn bức tôi khóc luôn sao? Nếu chúng tôi đang chơi trò domido thành ngữ, như vậy quân của tôi đã sớm phá được vòng ngoài rồi, còn vị tiên sinh lang thang đối diện này toàn bại. Đáng tiếc đây chẳng phải trò domido thành ngữ gì hết. Tôi có một loại cảm giác vô cùng vô cùng vô cùng thất bại. Tôi thực sự không còn nghĩ được câu nào khác nữa, vì thế hết cách nói “Vậy thì, tôi muốn cả đời bình an vui vẻ, vĩnh viễn không bi thương.” Điều này cũng có thể chứ, dù sao cuộc đời của tôi ngắn ngủi như vậy mà. Ông ta vẫn là bộ dáng thật đáng tiếc, thật bất lực. Tôi quả thực muốn ôm lấy đầu, nghĩ mãi cũng không ra mình còn nguyện vọng gì muốn thực hiện. Nửa ngày sau, tôi nghe thấy thanh âm mệt mỏi “Tôi hi vọng có người thực sự yêu mình.” Đây… là giọng của tôi sao? Phải rồi, tôi cười khổ, ngoài mình ra còn có thể là ai nữa? Nhưng nói ra miệng rồi lại hối hận vô cùng. Làm sao có thể thực hiện được đây? Tôi nghĩ, gặp quỷ rồi, hôm nay mình làm sao vậy, tự nhiên lại kể lể nguyện vọng với một người đầu óc có vấn đề! Có bệnh tâm thần chính là ông ta, không phải là tôi! Tôi qua loa nhét tiền vào tay ông ta “Tiền cho ông đấy, nguyện vọng của tôi ông đều không thể thực hiện được.” Đó không phải là nguyện vọng của tôi, mà là vọng tưởng.
Tôi sắp chết rồi Tác giả Chu Bạch Thể loại Đam mỹ hiện đại, đoản văn, NP, OE Chuyển ngữ Hồ Ly Rùa Nguồn raw Đoản văn đam mỹ ~ Bởi vì truyện không có văn án nên trích tạm một đoạn trong truyện vậy “Từ khi biết mình sắp chết, toàn bộ thế giới của tôi dường như đã phai màu, chuyện gì cũng chỉ như uống nước lã, nhạt nhẽo hết sức. Tôi hoài nghi, phải chăng là trái tim của mình đã chết trước cả cơ thể, trong khoảnh khắc nghe bác sĩ công bố vận mệnh của mình, trái tim kia đã bị sấm sét giữa trời quang giáng cho một đạo hóa thành tro bụi. Tôi đã không còn là tôi nữa rồi. Lúc này, tại đây, chỉ còn lại một cái xác không hồn tên Du Hảo.” ~ Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 TOÀN VĂN HOÀN
Thể loại Đam mỹ hiện đại, đoản văn, NP, OEChuyển ngữ Hồ Ly Rùa"Ngày tôi biết mình sắp chết, thế giới xung quanh tôi dường như chỉ còn một màu u tối, chuyện gì cũng nhạt nhẽo giống như uống nước thân tôi hoài nghi rằng trái tim đã chết trước cơ thể ngay khoảnh khắc bác sĩ công bố bệnh của tôi. Tôi chẳng còn là tôi này đây, tôi chỉ là một cái xác không hồn tên Du Hảo"
Mang tâm lý suy sụp lết về đến nhà, tôi ngã vật luôn xuống dưới chân cánh cửa còn chưa khép lại theo phong cách bi kịch hết sức có thể, nằm lăn lóc trên nền sàn gỗ, đau khổ tới mức khóc không ra nước vừa đi khám bệnh tiêu của tôi là tích góp kiếm được một số tiền lớn để lấy đà mua được nhà trước năm 30 tuổi nên đã làm việc quần quật từ khi đủ 18, tới nay mới 25 đã gần chạm tới mục tiêu trước mắt. Nhưng gần đây tôi cảm thấy cơ thể cực kì bất ổn nên đi khám, kết quả bác sĩ bảo tôi bị bệnh nan y, không chữa được, chỉ còn sống trong hai tháng nữa thôi. Lúc đó tôi túm ống quần của bác sĩ mạnh đến nỗi cạp quần bị tụt xuống một đoạn lộ ra quần đùi chấm bi của ông ta, ông ta mới chịu xem lại tờ xét nghiệm của tôi một lần nữa và phán lại có thể sẽ chết trước hai không biết mình đã về nhà bằng cách nào, trong đầu lúc này chỉ tua đi tua lại toàn bộ quá trình tôi khổ sở kiếm tiền để cuối cùng đổ sông đổ người đều nói tôi là sao chổi, dù không ai nói rõ ràng nhưng sự thật chứng minh mới lên sáu mà cả bố mẹ lẫn ông bà nội ngoại - những người chăm sóc tôi - đều lần lượt ra đi. Cô dì chú bác họ hàng thấy vậy cũng sợ xanh mặt không dám nhận nuôi, lập tức làm thủ tục đưa tôi tới "mái ấm tình thương" - nói cách khác là trại trẻ mồ côi và bù thêm tiền cho trại để cho tôi được ăn học như thể đang làm lễ tiễn vong. Đen đủi đến vậy, tôi vẫn luôn tin rằng chính bản thân mình cũng không sống được lâu, nhưng làm sao mà ngờ được ngày tôi phải chết lại đến sớm sống ở mái ấm tình thương tuy cũng nhận được chút "tình thương" và niềm vui vì có vài người chơi cùng nhưng lại thiếu thốn đủ thứ, và không được tự do nữa. Bạn bè cùng lứa sau mỗi năm lại vơi đi vài người vì được nhận nuôi, riêng tôi thì bị gắn danh tiếng sao chổi lẫy lừng nên tới tận lúc tôi tốt nghiệp cấp ba, bạn bè đi hết mà tôi vẫn cắm chốt ở dùng số tiền dành dụm 12 năm ở mái ấm tình thương để chuyển ra ngoài sinh sống, làm việc chân tay một năm sau đó tự kiếm tiền học đại học, đỗ đại học xong lại vừa kiếm tiền học bổng vừa làm thêm, ra trường liền có công việc ổn định, thăng tiến vèo vèo, mới 25 tuổi đã làm trưởng phòng kế toán của một công ty lớn khá có tiếng trong nay tôi đã có cuộc sống mơ ước, chẳng còn thiếu thốn thứ gì, mỗi tội là tôi sắp chết rồi, haha - tôi cười."Huhuhu..." Tôi không gian tĩnh lặng và đầu óc tràn đầy tiêu cực, cuối cùng thì người sắt đá như tôi cũng khóc, nhưng tôi nằm khóc cũng chỉ được một lúc. Sau cùng thì tôi đã vất vả từ bé, phấn đấu được đến giây phút này đều dựa vào tính lạc quan, tôi không thể yếu đuối như vậy được. Nhưng sự lạc quan này của tôi đều dựa vào việc tôi tin tưởng bản thân sẽ có cuộc sống tốt đẹp trong tương lai, bây giờ thì tôi mất hết tương lai rồi. Rốt cuộc những năm qua tôi nhịn ăn nhịn mặc nhịn ăn chơi để làm gì? Để chết sao?Càng nghĩ càng sầu, hiện đang là mùa hè nên nằm dưới sàn cũng không bị lạnh mà chỉ cảm thấy rất mát mẻ, tôi lại nằm khóc tiếp rồi mệt tới mức ngủ thiếp đi, lúc tỉnh dậy mở mắt đã thấy xung quanh tối om.
tôi sắp chết rồi