Truyện Hoàng Hậu Bị Vứt Bỏ của tác giả Minh Tinh là câu chuyện cung đấu xoay quanh chốn hậu cung giữa hoàng thượng và hoàng hậu ác độc. Hắn luôn để ý và sủng ái nàng hết mức, là một hoàng hậu như nàng đã có được người đàn ông trên vạn người như thế có phải là hạnh phúc không ? Hình ảnh mà Jang Dong Gun xây dựng bấy lâu nay bị sụp đổ, khiến các fan thất vọng. Từ một ngôi sao hạng A, ông chồng mẫu mực, tài tử Thời quá khứ bị khán giả ghét bỏ và trở thành "kẻ tội đồ" trong mắt công chúng. Jang Dong Gun ít lộ diện mà chỉ tham gia một vài sự Vay Tiền Nhanh. Mọi người đồng thời nhìn về phía nàng, chỉ thấy sắc mặt nàng trắng bệch, ánh mắt sợ Tiểu Long thấy thế, quan tâm nói "Tiểu Nguyệt tỷ, tỷ không sao chớ?"Nàng ngẩn ngơ một lúc lâu, mới run rẩy nhỏ giọng hỏi "Trần đại thúc, lỗ tai của có vấn đề, ngài. . . . . . Ngài mới vừa nói gì?"Trần đại thúc nhìn sắc mặt nàng không tốt, không có nhịn được chút lo lắng, "Thôn trưởng mới vừa lấy được công văn Huyện thái gia gởi tới, nói Hoàng thượng bởi vì quá độ tưởng niệm tiền Hoàng hậu, bị bệnh liệt giường, đã qua đời được ba ngày rồi, mà bởi vì Hoàng thượng không có con cháu, cho nên tân đế là đệ đệ Hoàng thượng, cũng chính là người năm ngoái được phong làm Trấn quốc Đại tướng quân - Lục vương gia. . . . . ."Dừng một chút, hắn lại nói "Thôn trưởng mới vừa nói ọi người, hoàng đế băng hà, cả nước thương tiếc, cho nên bảy ngày sau, cũng chính là ngày đưa tang Hoàng thượng, dân chúng cả nước đều muốn vì Hoàng thượng đốt giấy để tang. . . . . ."Những lời nói sau Kỉ Khuynh Nhan nghe không được rõ lắm, trong đầu chỉ bị một tin - Hoàng đế băng hà, Triệu Nguyên Thừa chết này sao có thể? Đây không phải là thật!Rơi xuống biển, vẻ mặt tuyệt vọng của hắn vẫn rõ ràng biết hắn hối hận, tự trách, cũng biết hắn không phải thật tâm muốn bắn chết nàng, hắn chỉ là từ bản năng bảo vệ cảm thấy đau đưa tay phủ lên đầu vai, nhưng đau thật ra không phải ở nơi đó, chân chính đau là trái tim của nàng, rất đau rất đau, đau đến mức nàng gần như sắp không thở này nàng còn chưa báo, tên hoàng đế khốn kiếp kia sao có thể cứ như vậy mà chết? Nước mắt nàng đột nhiên từ hốc mắt lăn xuống, dọa mọi người Trần gia sợ hãi, nhưng bọn họ còn không kịp mở miệng hỏi thăm thì nàng liền trợn ngược hai mắt, cả người cứ như vậy ngất đi. . . . . .Vĩnh Liệt đế bệnh nặng băng hà, tin tức gần như truyền khắp Đại Giang Nam Bắc, mà ngày đưa tang Vĩnh Liệt đế, cả nước để lim màu vàng chế thành quan tài được đưa thẳng về phía Hoàng Lăng, văn võ bá quan đốt giấy để tang theo đuôi ở phía sau, ngàn vạn dân chúng quỳ gối hai bên đường phố tiễn đưa Vĩnh Liệt Khuynh Nhan quỳ gối trong đám người nhìn chung quanh, khi đội ngũ đưa tang từ từ xuất hiện ở trước mắt thì lòng nàng cũng dần dần trầm xuống. Quan tài được hai mươi mấy người khiêng, nàng gắt gao nhìn chằm chằm vào áo quan to lớn, tự hỏi Triệu Nguyên Thừa có thật nằm ở bên trong an giấc ngàn thu rồi hay cái này không thể nào, người nọ âm hiểm xảo trá, quỷ kế đa đoan, ban đầu vì muốn một lần hành động mà đánh bại Thương Việt, ngay cả thủ đoạn hèn hạ đều làm ra nói người tốt sống không lâu, tai họa sống ngài năm, xấu xa như Triệu Nguyên Thừa sao có thể sẽ dễ dàng chết như vậy?Đây nhất định có vấn đề!Coi như ngôi vị hoàng đế đổi chủ, văn võ cả triều để tang, cũng không đủ chứng minh Triệu Nguyên Thừa thật sự đã chết phi thi thể của hắn nằm trong quan tài kia, nếu không nàng không tin, nàng muốn đi xác định. . . . . .Nghĩ tới đây, Kỉ Khuynh Nhan đột nhiên đứng dậy, không để ý tới người khác kinh ngạc chạy thẳng tới đội ngũ đưa tiễn, vô cùng lớn mật ngăn quan tài ở giữa thị vệ khiêng quan tài bị sự xuất hiện đột nhiên của nàng làm giật mình, một người trong đó hướng về phía nàng cả giận nói "Lớn mật, ngươi là người phương nào, lại dám chặn quan tài tiên đế, có biết phải bị tội gì?"Kỉ Khuynh Nhan mặc người nọ kêu gào ầm ĩ, nâng một tay lên thật cao chỉ vào quan tài, cao giọng chất vấn "Mở quan tài ra, ta muốn xem nằm bên trong có phải Triệu Nguyên Thừa thật hay không ?" Nàng nói cương quyết, thân thể lại khẽ này chẳng những làm cho đám thị vệ sợ choáng váng, ngay cả dân chúng hai bên đường phố cũng bị sự xuất hiện đột ngột của nữ nhân này khiến cho khiếp nhân này không muốn sống nữa sao?Dám can đảm chặn đội ngũ tống táng hoàng gia tội đã không thể tha thứ rồi, nàng lại còn dám yêu cầu mở quan khám nghiệm tử thi trước mặt nhiều người như vậy?"Ngươi thật to gan, người tới, bắt kẻ cuồng đồ lớn mật này lại nhốt vào đại lao!" Tên kia thị vệ lớn tiếng lời, bên cạnh xông ra hai thị vệ thân thủ nhanh nhẹn, mỗi người một bên bắt lấy cánh tay nàng xoay ra sau gấp đến độ kêu to, vừa giãy giụa vừa đá chân, "Các ngươi buông ta ra, ta mới không tin Triệu Nguyên Thừa chết rồi, trong quan tài này căn bản không có người đúng không, trừ phi ta tận mắt thấy, nếu không ta tuyệt không tin tưởng tên khốn hoàng đế kia lại chết dễ dàng như vậy . . . . . ." Nàng càng mắng càng hung, nước mắt lại chảy đầy lòng của nàng bi thương thảm thiết khổ sở, một mặt không tin Triệu Nguyên Thừa thật đã chết rồi, một mặt lại sợ nếu mở quan tài ra, nhìn thấy thật là thi thể của hắn, nàng nhất định không có cách nào sanh long hoạt hổ như hiên tại, huống chi là mắng. Nhưng nàng ra sức chửi mắng rống giận, lắc lắc cánh tay nàng như thế nào thì hai thị vệ vẫn không buông chướng đọng đã được thanh trừ, đội ngũ tống táng tiếp tục đi về phía Khuynh Nhan khóc đến cả mặt đầy nước mắt, bị hai thị vệ níu lấy, nàng không biết kế tiếp mình nên làm cái gì bây giờ, giờ khắc này, nàng chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới sụp xuống vỡ thành từng mảnh không còn gì, lòng của nàng trống rỗng, đội ngũ tống táng càng đi thì càng xa, nàng ngay cả nhìn Triệu Nguyên Thừa một lần cuối cũng không được. . . . . .Thị vệ mang nàng đi tới cuối phố thì dừng lại trước một chiếc xe ngựa, một người thị vệ trong đó đến gần xe ngựa nói câu gì, không đợi nàng lấy lại tinh thần, cả người liền bị thị vệ nhét vào trong xe mặt một cánh tay vươn ra, nàng tiến vào xe ngựa, cánh tay ôm nàng vào trong ngực thật căn bản không còn kịp nữa thấy rõ diện mạo người kia, mà chỉ cảm thấy cánh tay ôm nàng càng thu càng chặt, giống như sợ mất đi cái gì, hận không thu được nàng vào trong cơ thể mình."Bắt được nàng, ta rốt cuộc bắt được nàng. . . . . ."Thanh âm của người kia mặc dù rất nhẹ, lại không che dấu được kích động cùng nghẹn Khuynh Nhan choáng váng, ngẩn ngơ thật lâu mới từ từ ngẩng đầu lên, cố gắng tìm kiếm gương mặt tuấn tú còn có thể xuất hiện trước mặt hắn sao? Là hắn sao?Lòng yên tĩnh của nàng đang từng điểm từng điểm thức tỉnh, nàng muốn xác nhận, rồi lại không dám, rất sợ chính mình một khi ngẩng đầu, lại thấy tuyệt vọng đủ để hủy diệt đó nghĩ đến khuôn mặt kia rốt cục lại hiện lên trước mắt mình, nàng không rõ biểu hiện vui sướng khi gặp lại, vẫn bị hắn lừa gạt làm cho nổi người nhìn thẳng vào mắt hồi lâu, Kỉ Khuynh Nhan đột nhiên nảy sinh ý nghĩ ác độc, nắm tay của người kia, dùng sức cắn nọ đau đến kêu to, nhìn cánh tay mình bị cắn ra một vòng dấu răng, uất ức nói "Nhan Nhi, nàng sẽ không sợ cắn một ngụm, lại thật sự cắn chết ta sao?"Nàng trợn tròn một đôi mắt đẹp, ở trong lòng hắn liều chết giãy giụa, "Triệu Nguyên Thừa, ta biết ngay loại người gieo họa như ngươi căn bản sẽ không dễ dàng chết, ngươi gạt ta, ngươi gạt ta, ngươimột lần lại một lần gạt ta. . . . . ."Triệu Nguyên Thừa kịp thời bắt được quả đấm nhỏ của nàng không ngừng quơ múa, hắn cười làm lành nói "Ta thật sự là không có biện pháp mới ra hạ sách này. Nàng rơi xuống nước ta phái người tìm thật lâu, biển cả rộng lớn nhưng nàng như cá con ta cũng có thể gọi.’’"Ta nghĩ, nếu không tìm được thi thể của nàng, cũng đủ để chứng minh nàng còn sống." Hắn chỉ có thể nghĩ như mắt của hắn sáng quắc nhìn chằm chằm khuôn mặt vẫn xinh đẹp như trước của nàng, bắt được tay nàng lực đạo cũng không tự giác gia tăng. "Nhan Nhi, ta biết rõ ban đầu mũi tên kia đau thấu lòng nàng, ta muốn đền bù những sai lầm mình đã phạm phải, nhưng nàng phải cho ta một cơ hội bù đắp mới đúng.""Ta, Triệu Nguyên Thừa xác thực còn sống, nhưng Vĩnh Liệt đế từng quát ra phong vân đã chết." Hắn ôm nàng thật chặt trong ngực, nghiêm túc nói "Cõi đời này không còn có Vĩnh Liệt đế, bây giờ ta chỉ một lòng muốn cùng nàng sống qua ngày bình thường."Chúng ta có thể tìm một địa phương sơn thủy hữu tình, một mảnh đất, sinh mấy đứa con, cứ như vậy nâng đỡ lẫn nhau, cùng nhau già đi. . . . . ."Kỉ Khuynh Nhan hoàn toàn bị những hình ảnh đẹp tuyệt vời thuyết phục. Như vậy không phải là lý tưởng của nàng?Nước mắt lã chã rơi xuống, tất cả uất ức cùng bất mãn lập tức tiêu tán, không bao giờ lưu một chút dấu vết. . . . . .Nhiều năm sau đó, cách kinh thành không xa có một địa phương tên là Hoài An, có một gia đình phú quý vô cùng nổi đình này nam chủ nhân tuấn mỹ vô trù, phong lưu phóng tử của hắn càng thêm tươi đẹp nổi tiếng khắp thành, dung mạo như thiên vợ chồng dưới gối sinh ba người con, tất cả thông minh lanh lợi, làm người khác ưa họ kinh doanh một quán cơm tên là Tụ Phúc Lâu, đầu bếp trong quán ăn thủ nghệ hết sức tinh xảo, khiến khách từ mọi nơi đổ về, làm người ta lưu luyến quên về. Nghe nói ngay cả Đương Kim Hoàng thượng cũng thường giá lâm nơi này, hết lời ca ngợi quán rất nhiều người nói, lão bản Tụ Phúc Lâu cùng Đương Kim Hoàng Đế quan hệ sâu xa, còn có người lén lút tiết lộ, Hoàng thượng thường xuyên đến Tụ Phúc Lâu, là bởi vì lão bản chính là huynh đệ của Hoàng kể những thứ truyền thư này là thật hay giả, cũng chỉ là một lời đồn đãi mà thôi, đối với lão bản Tụ Phúc Lâu mà nói, những truyền ngôn kia tuyệt không quan trọng, quan trọng là, hắn và thê tử của hắn có thể trải qua những ngày hạnh phúc bình thường . . . . . .[ Hết trọn bộ ] Minh Tránh điện là nơi ở của Kim Thịnh vương triều sau khi bãi triều để xử lí công việc, phong cảnh thanh tịnh mà đẹp đẽ, thủ vệ rất nghiêm ngặt, bây giờ lư hương đang cháy bên trong tỏa ra mùi Huân hương mùi cỏ thơm khiến người ta an hoàng đế trẻ tuổi mặc long bào có thể thấy được khí chất của bậc đế vương, tay cầm tấu chương, không chút để ý nhẹ nhàng lật cung nữ không một tiếng động kính cẩn đứng ở hai bên, chỉ có một tiểu cung nữ mười sáu, mười bảy, tay cầm quạt lông, chậm rãi mà quạt từ phía sau cho Hoàng nay Hạ Thiên mùa hè đặc biệt nóng bức, mặc dù kinh thành của Kim Thịnh vương triều ở phương bắc nhưng thời tiết vẫn cảm thấy được sự khô nóng, khó có thể chịu đó không xa, thái giám tổng quản Lưu Phúc đang chờ Hoàng thượng sai khiến, lén lút nâng con mắt liếc nhìn chủ tử một cái, thấy vẻ mặt Hoàng thượng không hờn giận, trong lòng có chút hiểu kim Hoàng thượng Triệu Nguyên Thừa tính tình thất thường, thủ đoạn tàn khốc, mười sáu tuổi đã đăng cơ, trị vì đã mười năm Tuy rằng năm đó, ngôi vị hoàng đế là do hắn dàng thủ đoạn tàn bạo mà đoạt lấy, nhưng hắn tại vị cũng đã mười năm, có thể nói là quốc thái dân an, bất luận trọng thần trong triều đình vẫn là lê dân bá tánh, dân chúng, đều thấy rõ vị hoàng đế này thiết huyết như thế nào, làm cho Thịnh Vương triều bây giờ rất hưng thịnh, chứng tỏ hắn rất có năng từ khi hoàng đế còn nhỏ đã để Lưu Phúc hầu hạ bên người, sở dĩ có thể từ một tiểu thái giám lên tới Đại tổng quản phủ nội vụ như ngày hôm nay, là do hắn có thể hiểu được ý nghĩa qua lời nói và sắc mặt, có công lớn trong việc hầu hạ chủ trời tuy nóng, chung quy cũng không có chuyện gì, hắn cũng không hoảng sợ khi thấy chủ tử lộ ra thần thái như chính không có vấn đề gì, nhưng mặt chủ tử lộ vẻ không kiên nhẫn, chỉ có một chuyện mới khiến cho tâm tình Hoàng thượng không Phúc nổi tiếng lá gan lớn đi về phía trước vài bước, thân thủ đem trà lạnh bên trong ấm rót một chén dâng lên, “Hoàng thượng, tiết trời nóng, ngài trước tiên uống ly trà lạnh để giải khát, tuy rằng công việc quan trọng, nhưng vẫn phải cẩn thận long thể.”Triệu Nguyên Thừa xem xét vẻ mặt lấy lòng của hắn, nhịn không được hừ cười, đóng lại tất cả tấu chương, tùy ý ném tới một bên, tiếp nhận ly trà lạnh, chậm rãi uống. Khi chất lỏng mát lạnh theo yết hầu chảy xuống dạ dày, tim hắn cũng bớt chút phiền muộn, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn tinh xảo trên chén, “Thời gian thực nhanh, như vậy đã qua một tháng, cũng không biết tiểu du côn kia hiện tại như thế nào ?”Giống như không chút để ý nhắc đi nhắc lại một câu, Lưu Phúc nhất thời hiểu ý, tiến đến bên hắn nhỏ giọng nói “Nàng nếu biết bệ hạ còn nhớ tới nàng, trong lòng không biết cao hứng đến bộ dạng gì đâu.”Triệu Nguyên Thừa lạnh nhạt liếc hắn một cái, “Trẫm khi nào nói trong lòng nhớ nàng ?”Lưu Phúc cười xòa, “Nô tài theo người nhiều năm như vậy, chẳng lẽ lại không biết. Kể ra, nàng đã bị Hoàng thượng lạnh nhạt hơn một tháng, nô tài nghĩ, một tháng chịu phạt hẳn là nàng đã có được bài học, nếu Hoàng thượng cho nàng một cơ hội sửa đổi, về sau nàng ở trước mặt Hoàng thượng khóc om xòm, biết mà suy nghĩ lại…..”“Tiểu du côn kia được trẫm nuông triều, đích thực là thiếu giáo huấn, e rằng vô pháp.”Ngón tay Triệu Nguyên Thừa tiếp tục đùa nghịch những hoa văn tinh xảo trên cái chénTrầm mặc một lúc, hắn hỏi “Bây giờ nàng thế nào rồi ?”Biết Hoàng thượng đã chịu đựng một tháng, bây giờ nhịn không được muốn biết tin về Hoàng hậu, Lưu Phúc liền liên tục nói không ngớt về tình hình của Kỉ Khuynh Nhan.“Tuy rằng ngôi vị Hoàng hậu của nàng bị phế bỏ, nhưng thân thể nàng tôn quý, từ khi tiến cung đến nay đều được hầu hạ chu đáo, nô tài sợ ở trong lãnh cung sẽ làm tổn hại thân thể của nàng, cho nên đã tự sắp đặt cho nàng ở lại trong Vong Ưu Cung, một tháng nay nàng đều đọc sách với tập viết, cư xử rất đúng mực."Triệu Nguyên Thừa nghe Lưu Phúc nói vậy khẽ híp mắt, hừ một tiếng, “Khen cho ngươi có lá gan thật lớn nha, chỉ là một Hoàng hậu bị phế mà ngươi còn dám cho nàng lưu lại ở tẩm cung Hoàng hậu, ngươi muốn mất đầu sao ?”Hai chân Lưu Phúc mềm nhũn, run rẩy quỳ trên mặt đất, “Nô tài tội đáng muôn chết, xin Hoàng thượng trách phạt.”Hắn bên ngoài thì nói như vậy, nhưng trong lòng chẳng có chút lo sợ, Hoàng thượng chỉ gỉa bộ kêu chém đầu, nhưng trong lòng lại rất lo lắng cho nàng, hắn tin rằng Hoàng thượng đang thầm khen ngợi biết nguyên nhân tại sao vợ chồng Hoàng thượng lại cãi nhau đến mức này thì phải quay lại một tháng đó là sinh nhật thứ hai mươi sáu của Hoàng thượng, lúc ấy văn võ bá quan đều đến chúc mừng, Tả thừa tướng kiêm Hộ bộ thượng thư Tào Thanh Sơn đã cho biểu diễn một vở tuồng “Hà Sơn vĩnh trú” Giang sơn còn mãi.Lúc trước Kim Thịnh vương triều cùng Thương Việt nổ ra chiến tranh, nhưng chỉ trong vòng nửa năm, Thương Việt đã có mặt trên bản đồ của Kim giờ Thương Việt đã trở thành thuộc địa của Kim Thịnh vương triều, mà Thương Việt cũng là quê hương của Kỉ Khuynh đó, Triệu Nguyên Thừa đem bảy mươi vạn đại quân nghênh chiến Thương Việt, đánh một lần liền thắng, còn đem đệ nhất mỹ nhân – Kỉ Khuynh Nhan bắt về Kinh Thịnh, đưa vào hậu cung của hát hoàng gia liền đem điều này sang tác thành hí khúc lời hát, khí thế ngất trời cho các quan đại thần thưởng Thanh Sơn ở tiệc sinh nhật Hoàng thượng uống rượu vô cùng nhiều liền đem “Hà Sơn vĩnh trú” để ca ngợi công lao của Hoàng Khuynh Nhan nghe xong không kiềm chế được, không để ý đến phép tắc, tiêu sái bước đến trước mặt Tả thừa tướng liền hung hăng đánh hắn một bạt Thanh Sơn bị nàng tát, sững sờ ngay tại thượng giáo huấn nàng vài câu, nhưng ngày thường nàng được nuông chiều nên không thèm nghe mà tức giận đem vật tượng trưng cho tước vị Hoàng hậu – “Thánh linh châu” ném xuống đất, vỡ thành từng thượng tức giận, liền ban một đạo thánh chỉ đến Vong Ưu Cung phế đi địa vị Hoàng hậu của rằng nhìn bên ngoài nàng đã bị phế nhưng trong lòng Hoàng thượng nàng chiếm vị trí lớn làm sao có thể thờ ơ ?Đáy lòng Lưu Phúc tính toán, đồng thời, trong đầu Triệu Nguyên Thừa hiện lên dung mạo tuyệt sắc trước Kỉ Khuynh Nhan thân là tù binh, nhưng dung nhan của nàng độc nhất vô nhị, khiến nam nhân nào cũng mê mẩn, hắn cũng không phải ngoại đó hắn bá đạo tà mị đối với nàng cuồng vọng mà tuyên bố, “Trẫm muốn ngươi là nữ nhân của trẫm, chỉ cần ngươi ngoãn ngoãn khuất phục mà ở lại với trẫm, trẫm có thể cho ngươi mọi thứ, bất kể là quyền thế, của cải hay địa vị…..”Cứ như vậy, hắn một mình độc đoán, không quan tâm cả triều đình phản đối, cố ý đem quốc nữ tù binh lên làm Hoàng bộ hậu cung bất an, triều đình nghị với hắn khuyên can căn bản là không có kết quả, hắn cũng không muốn làm “Thán Đức”tài ba minh quân, cũng không để ý muốn bước đến vương vị hoàng đế thì phải giết bao nhiêu mạng là hắn muốn, dù làm bất cứ thủ đoạn nào cũng sẽ không buông không thể phủ nhận rằng trong lòng hắn Kỉ Khuynh Nhan như một sủng vật, vừa nuông chiều nàng cũng vừa thi thoảng cho nàng cảm nhận được thế nào là đau đớn, thế nào là khuất dĩ phế nàng cũng chính là cảnh cáo nàng, cho nàng hiểu, hắn có thể cho nàng địa vị cao quý, cũng có thể cho nàng mất tất học lần này là để hắn hoàn toàn thuần phục nàng, chờ nàng ngoan ngoãn khuất phục dưới hắn, mặc hắn chơi đến đây, ý cười trên môi Triệu Nguyên Thừa ngày càng nồng đậm. Trải qua một tháng bị bỏ rơi, tiểu du côn kia cũng nên biết ai mới là chủ tử thực sự trong hoàng cung này đầu trừng mắt nhìn Lưu Phúc một cái, hắn phất tay, “Đứng lên đi, đừng quỳ ở đó mà chướng mắt ta.”Lưu Phúc đứng dậy, không quên tạ ơn Hoàng Nguyên Thừa có chút đăm chiêu. Một tháng không gặp, thật là có chút nhớ tiểu du côn kia. Gần Vong Ưu Cung có một tòa Vong Ưu hồ, trong hồ nuôi rất nhiều cá chép, trên mặt hồ nở rất nhiều hoa sen trắng thanh lệ, cao nhã, lá sen phủ kín mặt hồ, bên hồ còn trồng rất nhiều cây dương liễu. Gió khẽ thổi, từng đợt khí mát phả vào Khuynh Nhan lười biếng mà nằm trên giường đặt bên hồ, mái giường thật lớn như cái dù che đi ánh mặt trời chói chang. Hai tiểu cung nữ đứng ở hai bên, lẳng lặng chờ chủ tử giao không ngừng lật giở quyển sách trong tay. Ánh mặt trời buổi trưa có chút nóng bức, nhưng nằm dưới mái giường, hưởng thụ gió mát từ mặt hồ thổi vào, cảm giác rất thoải lẽ đọc sách đã lâu, nên mí mắt có chút mỏi, nàng liền đổi tư thế thoải mái hơn, nhẹ nhàng nhắm lại mắt, nghĩ muốn ngủ một không biết từ đâu truyền đến tiếng bước chân, làm nàng thấy rất khó chịu.“A, không phải mắt ta có vấn đề chứ, đây chả phải là phế hậu từng đứng đầu lục cung, dưới một người trên vạn người đó ư ?”Cùng với tiếng bước chân truyền đến là tiếng cười yểu điệu, châm Khuynh Nhan hơi mở mắt, chỉ thấy một người mặc lăng la một loại vải dệt thưa, trang điểm xinh đẹp, trên đầu đeo trang sức bằng vàng, đi tới phía vẻ kiêu ngạo, đằng sau là hai cung nữ và hai thái giám Thấy nàng vẫn nằm trên giường, nữ tử diện mạo xinh đẹp tiến lên vài bước, từ trên cao đánh giá nàng.“Mặc dù lúc trước ngươi được sủng ái, nhưng chẳng phải một tháng trước, ngươi đã bị Hoàng thượng hạ chỉ phế truất ngôi vị Hoàng hậu, hạ xuống thứ nhân sao? Kỉ Khuynh Nhan, nếu ngươi biết suy nghĩ, hẳn phải biết thân phận bản cung cao quý, thấy bản cung mà không quỳ, ngươi cũng biết phải bị xử phạt ?"Kỉ Khuynh Nhan mệt mỏi mở mắt, phất tay như đuổi sâu bọ, “Tránh ra một chút, ngươi chắn hết ánh sáng của ta rồi. ’’Nữ tử tự xưng là quý phi kia là nữ nhi của tả thừa tướng Tào Thanh Sơn – Tào Kim Linh, bốn năm trước được Triệu Nguyên Thừa nạp vào cung làm quý Triệu Nguyên Thừa đem chiến lợi phẩm là Kỉ Khuynh Nhan về hoàng cung, tất cả nữ nhân trong hậu cung vì nàng mà mất đi sủng hạnh. Trọn bộ Hoàng Hậu Bị Vứt Bỏ Full tập được cập nhật mới nhất ngày 12/06/2023 tại đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh giả Minh Tinh Thể loại Ngôn Tình Nguồn DD Editor Trúc Nhan Giới thiệu Khi chất lỏng mát lạnh theo yết hầu chảy xuống dạ dày, tim hắn cũng bớt chút phiền muộn, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn tinh xảo trên chén, “Thời gian thực nhanh, như vậy đã qua một tháng, cũng không biết tiểu du côn kia hiện tại như thế nào?”Giống như không chút để ý nhắc đi nhắc lại một câu, Lưu Phúc nhất thời hiểu ý, tiến đến bên hắn nhỏ giọng nói “Nàng nếu biết bệ hạ còn nhớ tới nàng, trong lòng không biết cao hứng đến bộ dạng gì đâu.”Triệu Nguyên Thừa lạnh nhạt liếc hắn một cái, “Trẫm khi nào nói trong lòng nhớ nàng?”Lưu Phúc cười xòa, “Nô tài theo người nhiều năm như vậy, chẳng lẽ lại không biết. Kể ra, nàng đã bị Hoàng thượng lạnh nhạt hơn một tháng, nô tài nghĩ, một tháng chịu phạt hẳn là nàng đã có được bài học, nếu Hoàng thượng cho nàng một cơ hội sửa đổi, về sau nàng ở trước mặt Hoàng thượng khóc om xòm, biết mà suy nghĩ lại…..”“Tiểu du côn kia được trẫm nuông triều, đích thực là thiếu giáo huấn, e rằng vô pháp.”Ngón tay Triệu Nguyên Thừa tiếp tục đùa nghịch những hoa văn tinh xảo trên cái chénTrầm mặc một lúc, hắn hỏi “Bây giờ nàng thế nào rồi?”Biết Hoàng thượng đã chịu đựng một tháng, bây giờ nhịn không được muốn biết tin về Hoàng hậu, Lưu Phúc liền liên tục nói không ngớt về tình hình của Kỉ Khuynh Nhan.“Tuy rằng ngôi vị Hoàng hậu của nàng bị phế bỏ, nhưng thân thể nàng tôn quý, từ khi tiến cung đến nay đều được hầu hạ chu đáo, nô tài sợ ở trong lãnh cung sẽ làm tổn hại thân thể của nàng, cho nên đã tự sắp đặt cho nàng ở lại trong Vong Ưu Cung, một tháng nay nàng đều đọc sách với tập viết, cư xử rất đúng mực.”Triệu Nguyên Thừa nghe Lưu Phúc nói vậy khẽ híp mắt, hừ một tiếng, “Khen cho ngươi có lá gan thật lớn nha, chỉ là một Hoàng hậu bị phế mà ngươi còn dám cho nàng lưu lại ở tẩm cung Hoàng hậu, ngươi muốn mất đầu sao?”Hai chân Lưu Phúc mềm nhũn, run rẩy quỳ trên mặt đất, “Nô tài tội đáng muôn chết, xin Hoàng thượng trách phạt.”Hắn bên ngoài thì nói như vậy, nhưng trong lòng chẳng có chút lo sợ, Hoàng thượng chỉ gỉa bộ kêu chém đầu, nhưng trong lòng lại rất lo lắng cho nàng, hắn tin rằng Hoàng thượng đang thầm khen ngợi hắn. Thái giám tâm phúc của hoàng đế - Lưu Phúc cùng hai tiểu thái giám, đem theo thánh chỉ, chạy đến tẩm điện của Hoàng hậu - Vong Ưu Cung, cảnh tượng vô cùng vội Vong Ưu Cung, Hoàng hậu Kỉ Khuynh Nhan mới mười tám tuổi, lười nhác nằm nghiêng trên nhuyễn tháp Bạch Ngọc, mặc phát thuỳ tiết chỗ này không hiểu >.<, bên trong vải đệm hiện ra dung nhan tuyệt sắc, làm cho người khác khó có thể hít mặc áo choàng lụa mềm mại màu vàng kim, vải mỏng rộng thùng thình phủ lên trên người gầy yếu, mơ hồ có thể thấy da thịt trắng noãn như tuyết, mềm đùi nàng phủ một tấm chăn mỏng, cung nữ quỳ trên mặt đất, thật cẩn thận mà Ϧóþ chân cho tay trắng nõn, thon dài đang cầm một quyển sách, ánh mắt trong suốt như nước, tập trung nhìn chữ viết trên sách, trông như hưởng thụ cuộc sống bình thường, tốt đẹp. Lát sau, từ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, chính là Lưu Phúc cùng hai tiểu thái Phúc kia hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt cực kỳ khôn khéo, đang bước vào Vong Ưu Cung, tươi cười bái kiến chủ tử, “Hoàng hậu nương nương, thánh chỉ đến…..”Hoàng hậu không chút để ý mở ra mí mắt, duy trì tư thế như cũ, cầm quyển sách nhẹ nhàng trở mình, không thèm hừ lấy một Phúc ho nhẹ một cái, đối với hành động của Hoàng hậu cũng không dám nói thêm tên tiểu thái giám cất giọng lanh lảnh nói “Nương nương, thánh chỉ đã đến, sao người còn không quỳ xuống tiếp chỉ ?” Chân mày nữ tử trên giường chau lại, khóe môi giương lên chút giễu cợt cùng lạnh lùng, vẫn không có ý định quỳ xuống, mà cung nữ đang Ϧóþ cho nàng nghe thấy thế liền ngừng tay, xoay người quỳ Khuynh Nhan liền đóng sách lại, nhìn cung nữ kia ra lệnh “Tiếp tục Ϧóþ!” Tuy biểu tình không giận dữ, nhưng âm thanh kia lại giống trù thu chim hót rất êm cung nữ sợ tới mức không biết làm sao, do dự trong chốc lát, mới lại quay lại tiếp tục Ϧóþ chân cho Phúc quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn tên thái giám vừa mở miệng, trong ánh mắt nhìn không ra hung ác tàn bạo, quay đầu lại, thay bằng vẻ mặt tươi cười, “Nương nương ngài có thể nằm tiếp chỉ…..”Nói xong, hắn chậm rãi mở thánh chỉ trong tay, cao giọng nói “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết Hoàng hậu Kỉ Khuynh Nhan được làm quốc mẫu là nhờ ơn trời, nhưng không có đạo đức của người làm lễ thọ yến của trẫm dám coi thường lễ pháp hoàng tộc, trước mặt mọi người đánh đại thần, ỷ vào sự sủng ái mà kiêu, bất chấp thiên hạ to lớn mà phá hư tín vật hoàng gia “Thánh linh châu”, coi rẻ quốc pháp, tội ác tày trời, nay phế bỏ tước vị Hoàng hậu, giáng xuống thứ nhân, khâm thử!”Thánh chỉ được đọc xong, bên trong một mảnh tĩnh tẩm cung, cung nữ thái giám đều nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất, “phế bỏ tước vị Hoàng hậu”, mấy chữ này truyền vào tai, bọn hạ nhân chỉ cảm thấy toàn thân rét biết rằng nếu chủ tử mất đi sự sủng ái, cuộc sống của bọn nô tài cũng không tốt đẹp người nên lo lắng vẫn nằm ở trên giường, nghe vậy thì nhợt nhạt cười lạnh, “Làm phiền Lưu công công trở về nói với Hoàng thượng, chỉ phế hậu này ta nhận!” Lưu Phúc cung kính tiến lên, đưa thánh chỉ qua, rồi lại nhỏ giọng bên tai nói “Nương nương, nếu bây giờ người đi tìm Hoàng thượng cầu xin tha tội, chịu nhận phạt, nói không chừng Hoàng thượng sẽ thu hồi lại thánh chỉ…..”“Không cần!”Kỉ Khuynh Nhan tiếp nhận thánh chỉ, cũng không thèm nhìn qua một cái, ném xuống mặt Vong Ưu Cung bọn nô tài bị hành động của nàng doạ đến không tin được, run run mà quỳ trên mặt đất, không dám thở Phúc thở dài. Vợ chồng giận dỗi, xui xẻo nhất chính là bọn hạ khỏi Vong Ưu Cung, hắn quay đầu lại trừng mắt tên thái giám đang đi phía sau “Đến hình sự phòng lãnh ba mươi bản.”Tiểu thái giám kia nghe thấy vậy, phịch một tiếng quỳ xuống đất, giọng run rẩy hỏi “Lưu tổng quản, đây là vì sao?”Hắn hừ một tiếng, “Tên nô tài ngu xuẩn, ngươi có biết tại sao Hoàng thượng dù phế Hoàng hậu nhưng không đem nàng vào lãnh cung không?”Tiểu thái giám cẩn thận suy nghĩ, quả thực trong thánh chỉ không có nhắc đến việc đem Hoàng hậu vào lãnh cung.“Ngươi có biết vì sao nàng dám nằm mà tiếp chỉ không?” Sắc mặt Tiểu thái giám tái nhợt mà lắc đầu, hắn là hạ nhân mới đến, chỉ nghe nói lúc trước Hoàng thượng rất sủng ái Kỉ Hoàng hậu, vì nàng mà dự định bỏ đi toàn bộ hậu phúc giơ chân đá hắn một cước, “Nguyên nhân thì ngươi hiểu sau, chỉ biết ta vì cái gì mà bảo ngươi đi lãnh ba mươi bản.” Nói xong liền xoay người rời phải hắn đối với hạ nhân quá mức vô tình, mà hiện giờ tuy Kỉ Khuynh Nhan bị phế, nhưng chỉ cần có đầu óc thông minh mọi người đều biết, nàng chính là sinh mạng của Hoàng thái giám kia có mắt như mù, đắc tội với nàng không ૮ɦếƭ thì cũng bị Hoàng thượng lột mươi đại bản coi như là bài học cho hắn, cho hắn biết trong hoàng cung, hạng người nào không thể đắc cung, vĩnh viễn là nơi tràn ngập mùi máu tanh, nếu không tinh ranh thì chỉ có ૮ɦếƭ!Minh Tránh điện là nơi ở của Kim Thịnh vương triều sau khi bãi triều để xử lí công việc, phong cảnh thanh tịnh mà đẹp đẽ, thủ vệ rất nghiêm ngặt, bây giờ lư hương đang cháy bên trong tỏa ra mùi Huân hương mùi cỏ thơm khiến người ta an hoàng đế trẻ tuổi mặc long bào có thể thấy được khí chất của bậc đế vương, tay cầm tấu chương, không chút để ý nhẹ nhàng lật cung nữ không một tiếng động kính cẩn đứng ở hai bên, chỉ có một tiểu cung nữ mười sáu, mười bảy, tay cầm quạt lông, chậm rãi mà quạt từ phía sau cho Hoàng nay Hạ Thiên mùa hè đặc biệt nóng bức, mặc dù kinh thành của Kim Thịnh vương triều ở phương bắc nhưng thời tiết vẫn cảm thấy được sự khô nóng, khó có thể chịu được. Cách đó không xa, thái giám tổng quản Lưu Phúc đang chờ Hoàng thượng sai khiến, lén lút nâng con mắt liếc nhìn chủ tử một cái, thấy vẻ mặt Hoàng thượng không hờn giận, trong lòng có chút hiểu kim Hoàng thượng Triệu Nguyên Thừa tính tình thất thường, thủ đoạn tàn khốc, mười sáu tuổi đã đăng cơ, trị vì đã mười nămTuy rằng năm đó, ngôi vị hoàng đế là do hắn dàng thủ đoạn tàn bạo mà đoạt lấy, nhưng hắn tại vị cũng đã mười năm, có thể nói là quốc thái dân an, bất luận trọng thần trong triều đình vẫn là lê dân bá tánh, dân chúng, đều thấy rõ vị hoàng đế này thiết huyết như thế nào, làm cho Thịnh Vương triều bây giờ rất hưng thịnh, chứng tỏ hắn rất có năng từ khi hoàng đế còn nhỏ đã để Lưu Phúc hầu hạ bên người, sở dĩ có thể từ một tiểu thái giám lên tới Đại tổng quản phủ nội vụ như ngày hôm nay, là do hắn có thể hiểu được ý nghĩa qua lời nói và sắc mặt, có công lớn trong việc hầu hạ chủ trời tuy nóng, chung quy cũng không có chuyện gì, hắn cũng không hoảng sợ khi thấy chủ tử lộ ra thần thái như chính không có vấn đề gì, nhưng mặt chủ tử lộ vẻ không kiên nhẫn, chỉ có một chuyện mới khiến cho tâm tình Hoàng thượng không Phúc nổi tiếng lá gan lớn đi về phía trước vài bước, thân thủ đem trà lạnh bên trong ấm rót một chén dâng lên, “Hoàng thượng, tiết trời nóng, ngài trước tiên uống ly trà lạnh để giải khát, tuy rằng công việc quan trọng, nhưng vẫn phải cẩn thận long thể.”Triệu Nguyên Thừa xem xét vẻ mặt lấy lòng của hắn, nhịn không được hừ cười, đóng lại tất cả tấu chương, tùy ý ném tới một bên, tiếp nhận ly trà lạnh, chậm rãi chất lỏng mát lạnh theo yết hầu chảy xuống dạ dày, tim hắn cũng bớt chút phiền muộn, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn tinh xảo trên chén, “Thời gian thực nhanh, như vậy đã qua một tháng, cũng không biết tiểu du côn kia hiện tại như thế nào ?”Giống như không chút để ý nhắc đi nhắc lại một câu, Lưu Phúc nhất thời hiểu ý, tiến đến bên hắn nhỏ giọng nói “Nàng nếu biết bệ hạ còn nhớ tới nàng, trong lòng không biết cao hứng đến bộ dạng gì đâu.” Triệu Nguyên Thừa lạnh nhạt liếc hắn một cái, “Trẫm khi nào nói trong lòng nhớ nàng ?”Lưu Phúc cười xòa, “Nô tài theo người nhiều năm như vậy, chẳng lẽ lại không biết. Kể ra, nàng đã bị Hoàng thượng lạnh nhạt hơn một tháng, nô tài nghĩ, một tháng chịu phạt hẳn là nàng đã có được bài học, nếu Hoàng thượng cho nàng một cơ hội sửa đổi, về sau nàng ở trước mặt Hoàng thượng khóc om xòm, biết mà suy nghĩ lại…..”“Tiểu du côn kia được trẫm nuông triều, đích thực là thiếu giáo huấn, e rằng vô pháp.”Ngón tay Triệu Nguyên Thừa tiếp tục đùa nghịch những hoa văn tinh xảo trên cái chénTrầm mặc một lúc, hắn hỏi “Bây giờ nàng thế nào rồi ?”Biết Hoàng thượng đã chịu đựng một tháng, bây giờ nhịn không được muốn biết tin về Hoàng hậu, Lưu Phúc liền liên tục nói không ngớt về tình hình của Kỉ Khuynh Nhan.“Tuy rằng ngôi vị Hoàng hậu của nàng bị phế bỏ, nhưng thân thể nàng tôn quý, từ khi tiến cung đến nay đều được hầu hạ chu đáo, nô tài sợ ở trong lãnh cung sẽ làm tổn hại thân thể của nàng, cho nên đã tự sắp đặt cho nàng ở lại trong Vong Ưu Cung, một tháng nay nàng đều đọc sách với tập viết, cư xử rất đúng mực."Triệu Nguyên Thừa nghe Lưu Phúc nói vậy khẽ híp mắt, hừ một tiếng, “Khen cho ngươi có lá gan thật lớn nha, chỉ là một Hoàng hậu bị phế mà ngươi còn dám cho nàng lưu lại ở tẩm cung Hoàng hậu, ngươi muốn mất đầu sao ?”Hai chân Lưu Phúc mềm nhũn, run rẩy quỳ trên mặt đất, “Nô tài tội đáng muôn ૮ɦếƭ, xin Hoàng thượng trách phạt.”Hắn bên ngoài thì nói như vậy, nhưng trong lòng chẳng có chút lo sợ, Hoàng thượng chỉ gỉa bộ kêu chém đầu, nhưng trong lòng lại rất lo lắng cho nàng, hắn tin rằng Hoàng thượng đang thầm khen ngợi biết nguyên nhân tại sao vợ chồng Hoàng thượng lại cãi nhau đến mức này thì phải quay lại một tháng đó là sinh nhật thứ hai mươi sáu của Hoàng thượng, lúc ấy văn võ bá quan đều đến chúc mừng, Tả thừa tướng kiêm Hộ bộ thượng thư Tào Thanh Sơn đã cho biểu diễn một vở tuồng “Hà Sơn vĩnh trú” Giang sơn còn mãi.Lúc trước Kim Thịnh vương triều cùng Thương Việt nổ ra chiến tranh, nhưng chỉ trong vòng nửa năm, Thương Việt đã có mặt trên bản đồ của Kim giờ Thương Việt đã trở thành thuộc địa của Kim Thịnh vương triều, mà Thương Việt cũng là quê hương của Kỉ Khuynh đó, Triệu Nguyên Thừa đem bảy mươi vạn đại quân nghênh chiến Thương Việt, đánh một lần liền thắng, còn đem đệ nhất mỹ nhân – Kỉ Khuynh Nhan bắt về Kinh Thịnh, đưa vào hậu cung của hát hoàng gia liền đem điều này sang tác thành hí khúc lời hát, khí thế ngất trời cho các quan đại thần thưởng Thanh Sơn ở tiệc sinh nhật Hoàng thượng uống rượu vô cùng nhiều liền đem “Hà Sơn vĩnh trú” để ca ngợi công lao của Hoàng Khuynh Nhan nghe xong không kiềm chế được, không để ý đến phép tắc, tiêu sái bước đến trước mặt Tả thừa tướng liền hung hăng đánh hắn một bạt Thanh Sơn bị nàng tát, sững sờ ngay tại thượng giáo huấn nàng vài câu, nhưng ngày thường nàng được nuông chiều nên không thèm nghe mà tức giận đem vật tượng trưng cho tước vị Hoàng hậu – “Thánh linh châu” ném xuống đất, vỡ thành từng thượng tức giận, liền ban một đạo thánh chỉ đến Vong Ưu Cung phế đi địa vị Hoàng hậu của rằng nhìn bên ngoài nàng đã bị phế nhưng trong lòng Hoàng thượng nàng chiếm vị trí lớn làm sao có thể thờ ơ ?Đáy lòng Lưu Phúc tính toán, đồng thời, trong đầu Triệu Nguyên Thừa hiện lên dung mạo tuyệt sắc trước Kỉ Khuynh Nhan thân là tù binh, nhưng dung nhan của nàng độc nhất vô nhị, khiến nam nhân nào cũng mê mẩn, hắn cũng không phải ngoại đó hắn bá đạo tà mị đối với nàng cuồng vọng mà tuyên bố, “Trẫm muốn ngươi là nữ nhân của trẫm, chỉ cần ngươi ngoãn ngoãn khuất phục mà ở lại với trẫm, trẫm có thể cho ngươi mọi thứ, bất kể là quyền thế, của cải hay địa vị…..”Cứ như vậy, hắn một mình độc đoán, không quan tâm cả triều đình phản đối, cố ý đem quốc nữ tù binh lên làm Hoàng bộ hậu cung bất an, triều đình nghị với hắn khuyên can căn bản là không có kết quả, hắn cũng không muốn làm “Thán Đức”tài ba minh quân, cũng không để ý muốn bước đến vương vị hoàng đế thì phải ɢɨết bao nhiêu mạng là hắn muốn, dù làm bất cứ thủ đoạn nào cũng sẽ không buông không thể phủ nhận rằng trong lòng hắn Kỉ Khuynh Nhan như một sủng vật, vừa nuông chiều nàng cũng vừa thi thoảng cho nàng cảm nhận được thế nào là đau đớn, thế nào là khuất dĩ phế nàng cũng chính là cảnh cáo nàng, cho nàng hiểu, hắn có thể cho nàng địa vị cao quý, cũng có thể cho nàng mất tất học lần này là để hắn hoàn toàn thuần phục nàng, chờ nàng ngoan ngoãn khuất phục dưới hắn, mặc hắn chơi đến đây, ý cười trên môi Triệu Nguyên Thừa ngày càng nồng đậm. Trải qua một tháng bị bỏ rơi, tiểu du côn kia cũng nên biết ai mới là chủ tử thực sự trong hoàng cung này đầu trừng mắt nhìn Lưu Phúc một cái, hắn phất tay, “Đứng lên đi, đừng quỳ ở đó mà chướng mắt ta.”Lưu Phúc đứng dậy, không quên tạ ơn Hoàng Nguyên Thừa có chút đăm chiêu. Một tháng không gặp, thật là có chút nhớ tiểu du côn Vong Ưu Cung có một tòa Vong Ưu hồ, trong hồ nuôi rất nhiều cá chép, trên mặt hồ nở rất nhiều hoa sen trắng thanh lệ, cao nhã, lá sen phủ kín mặt hồ, bên hồ còn trồng rất nhiều cây dương liễu. Gió khẽ thổi, từng đợt khí mát phả vào Khuynh Nhan lười biếng mà nằm trên giường đặt bên hồ, mái giường thật lớn như cái dù che đi ánh mặt trời chói chang. Hai tiểu cung nữ đứng ở hai bên, lẳng lặng chờ chủ tử giao không ngừng lật giở quyển sách trong tay. Ánh mặt trời buổi trưa có chút nóng bức, nhưng nằm dưới mái giường, hưởng thụ gió mát từ mặt hồ thổi vào, cảm giác rất thoải lẽ đọc sách đã lâu, nên mí mắt có chút mỏi, nàng liền đổi tư thế thoải mái hơn, nhẹ nhàng nhắm lại mắt, nghĩ muốn ngủ một không biết từ đâu truyền đến tiếng bước chân, làm nàng thấy rất khó chịu.“A, không phải mắt ta có vấn đề chứ, đây chả phải là phế hậu từng đứng đầu lục cung, dưới một người trên vạn người đó ư ?”Cùng với tiếng bước chân truyền đến là tiếng cười yểu điệu, châm Khuynh Nhan hơi mở mắt, chỉ thấy một người mặc lăng la một loại vải dệt thưa, trang điểm xinh đẹp, trên đầu đeo trang sức bằng vàng, đi tới phía vẻ kiêu ngạo, đằng sau là hai cung nữ và hai thái giámThấy nàng vẫn nằm trên giường, nữ tử diện mạo xinh đẹp tiến lên vài bước, từ trên cao đánh giá nàng.“Mặc dù lúc trước ngươi được sủng ái, nhưng chẳng phải một tháng trước, ngươi đã bị Hoàng thượng hạ chỉ phế truất ngôi vị Hoàng hậu, hạ xuống thứ nhân sao? Kỉ Khuynh Nhan, nếu ngươi biết suy nghĩ, hẳn phải biết thân phận bản cung cao quý, thấy bản cung mà không quỳ, ngươi cũng biết phải bị xử phạt ?"Kỉ Khuynh Nhan mệt mỏi mở mắt, phất tay như đuổi sâu bọ, “Tránh ra một chút, ngươi chắn hết ánh sáng của ta rồi. ’’Nữ tử tự xưng là quý phi kia là nữ nhi của tả thừa tướng Tào Thanh Sơn – Tào Kim Linh, bốn năm trước được Triệu Nguyên Thừa nạp vào cung làm quý Triệu Nguyên Thừa đem chiến lợi phẩm là Kỉ Khuynh Nhan về hoàng cung, tất cả nữ nhân trong hậu cung vì nàng mà mất đi sủng hạnh.

hoàng hậu bị vứt bỏ