Video TikTok từ #PuXênhTrai ×͜× (@heolun01.2007): ""Hôm nay đi khám..bác sĩ nói tôi có dấu hiệu mắc bệnh trầm cảm🙂"[Có cobe]#sad #buon_tam_trang #cobeam #firefreevn #lenxuhuong_tiktok". nhạc nền - Linh USA. Viện cớ bác sĩ vô cảm để giở thói côn đồ. Ở Mỹ, tôi muốn phẫu thuật cũng phải chờ mấy tháng, nhưng ở Việt Nam, bác sĩ mới bắt bệnh nhân đợi 30 phút có khi đã bị 'ăn đòn'. Đọc bài viết "Tôi đi cấp cứu ở bệnh viện Tây", tôi cũng muốn chia sẻ đôi điều Danh sách chương Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi Trích Đoạn Giới Thiệu 1 Ngu Dao quỳ trên mặt đất, cúi đầu, nói với người đàn ông ngồi trên ghế sa lon phía đối diện: "Tôi van anh, mau cứu anh ấy. Trò chơi hào môn: Bác sĩ cầm thú, để tôi đi chương 1 | Đọc Một trò chơi, một giấc mộng full - doc truyen TrA choi hAo mAn: BAc si cam thA, de tAi di chương 1 Full trên di động lan may tinh bang that don gian va tien loi Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi - Chương 31-1; Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi - Chương 31-2; Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi - Chương 31-3; Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi - Chương 31-4 Vay Tiền Nhanh. You are here Trang chủ » Trò Chơi Hào Môn Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi » Trò Chơi Hào Môn Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi – Phần 2 » Trò Chơi Hào Môn Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi – Chương 123 To view this video please enable JavaScript, and consider upgrading to a web browser that supports HTML5 video Hôm sau. Đang xem Bác sĩ cầm thú để tôi đi thánh yêu Ngu Dao ăn sáng xong liền đi sửa soạn hành lý đơn giản, định quay về. “Dao Dao, sao vừa về lại muốn đi rồi?” Ngu Thế Minh cứ tưởng lần này con gái trở về cũng phải ở lại mấy ngày, ai ngờ mới một đêm đã phải soạn đồ để đi rồi. Thật sự Ngu Dao cũng không muốn ở nhà lâu. “Bố, con còn công việc mà!” Tối hôm qua, lúc tán gẫu với Ngu Dật Thần, ở trong phòng mình cô vẫn có thể nghe tiếng Ngu Thế Minh ho khan. Ngu Dật Thần nói, từ sau khi được thả ra, ban đêm Ngu Thế Minh cứ ho khan mãi, hay đi tiểu đêm, đôi khi còn mất ngủ; không biết có phải lúc ngồi trong kia có bị đối xử bất công gì không, nếu không làm sao trong thời gian ngắn ngủi chưa tới nửa tháng, sức khỏe của Ngu Thế Minh đã sụt giảm một nửa? Nghe vậy trong lòng Ngu Dao thực sự hụt hẫng. Ngu Thế Minh cũng biết con gái mới đi làm, không có cách nào giữ cô ở lại nhà. “Ừ, có thời gian thì về nhà nhiều nhiều nhé!” Điều duy nhất ông có thể dặn dò chỉ là bảo cô về thăm nhà nhiều nhiều. Ngu Dao cuối cùng vẫn không lay chuyển được Ngu Thế Minh, ông muốn tự mình đưa cô đến bến xe. Tay xách cái vali nhỏ của cô, đem bàn tay nhỏ khóa chặt trong vòng tay rộng lớn của mình, ông kéo cô vào bến, mua vé, kiểm tra vé, lên xe, chờ xe xuất phát rồi ông mới đi về. Ngu Dao nhìn bóng dáng Ngu Thế Minh dần dần mơ hồ, khóe mắt đã ươn ướt. Loại cảm giác này như lần đầu tiên Ngu Thế Minh đưa cô đi học đại học. Về tới Bạch Sa đã là qua giữa trưa một chút. Vì vé các chuyến sớm hơn đã bán hết, Ngu Dao không thể trở về kịp trước giờ cơm trưa nên đành phải mua vé buổi trưa, dù sao cô cũng đã nói với Từ Khiêm rồi. Ra khỏi bến xe, cô lập tức nhận được điện thoại của Từ Khiêm. “Tôi đứng ở cửa khách sạn đối diện bến xe chờ em.” Ngu Dao băng qua đường cái, đi chưa được mấy bước đã thấy chiếc Maserati quen thuộc đỗ trước cửa một cửa hàng đồ hồ đối diện khách sạn. Cô mau chóng đi tới, sau đó kéo cửa xe ra, ngồi vào. “Chạy vội như vậy làm gì?” Từ Khiêm nhìn cô thở hổn hển, sắc mặt đỏ hết cả lên. Ngu Dao vỗ vỗ ngực. “Sợ anh chờ lâu sốt ruột thôi mà.” Từ Khiêm hơi mỉm cười, không nói gì, khởi động xe rồi lái đi. Hai người cuối cùng cũng về tới chung cư. Hôm nay dì Lã tới làm một ít vằn thắn và vài món phụ. Lúc ở Giang Ninh, Ngu Dao đã từng ca thán hoành thánh ở Giang Ninh không ngon bằng Bạch Sa. Hôm qua khi dì Lã tới nấu cơm, Từ Khiêm đã cố ý hỏi bà có thể làm bánh hoành thánh không, không ngờ lúc ở quê, dì Lã từng phụ bếp cho một quán bán đồ ăn sáng, hoành thánh nhà đó rất có tiếng nên dì Lã cũng học hỏi được. Khi hai người vào nhà, dì Lã vừa lúc làm xong việc của mình. “Cậu Từ, Dao Dao, hai người về rồi?” Thấy hai người trở về, bà cười hỏi. Nghe dì Lã gọi tên của Ngu Dao, Từ Khiêm hiển nhiên sửng sốt một chút, trước đây không phải bà toàn gọi Ngu Dao là “Cô Từ” sao? “Dì Lã vất vả rồi!” Nhìn chiếc bàn đầy đồ ăn, Ngu Dao cảm ơn dì Lã. Dì Lã cười, xua xua tay, ý bảo chẳng có chuyện gì to tát. Lau dọn bếp sạch sẽ xong, lúc này dì Lã mới ra về. Từ Khiêm sáng sớm hôm nay đã tới bệnh viện, họp với mấy bác sĩ cấp dưới về ca phẫu thuật não; thế nên, buổi chiều anh rảnh rỗi. Hai người dùng xong bữa cơm do dì Lã làm. Ngu Dao đem chén đũa đi rửa sạch, lau khô, sắp xếp lại xong hết mới đi ra ngoài. Từ Khiêm ngồi nằm trên sô pha trước cửa sổ sát đất đọc sách. Ngu Dao đi qua, liếc một cái xem anh đọc sách gì, là sách về khoa giải phẫu thần kinh gì đó, cô xem không hiểu. Cô thực sự buồn ngủ, ngáp một cái. “Mệt?” Từ Khiêm liếc nhìn cô một cái. Ngu Dao gật gật đầu. “Ừm, hơi hơi.” Tối hôm qua nói chuyện khuya với Ngu Dật Thần nên cô gần như không ngủ đủ giấc. Trên xe, bởi vì bên cạnh là một ông chú cao to, làm Ngu Dao cũng không dám ngủ. Từ Khiêm khép sách lại, sau đó kéo tay cô đi về phòng ngủ. “Nghỉ ngơi một lát, buổi tối chúng ta ra ngoài.” “Đi đâu?” “Tối rồi nói.” Từ Khiêm đặt cô nằm trên giường, một tay cầm sách đọc, một tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô như đang dỗ cô ngủ. Không bao lâu, Ngu Dao đã đi vào giấc ngủ ngon lành. Nghe bên cạnh truyền đến tiếng hít thở đều đều, Từ Khiêm quay đầu nhìn thoáng qua. Nha đầu này cũng dễ ngủ thật! Khóe miệng anh dâng lên ý cười nhạt, anh khom lưng đặt lên trán Ngu Dao một cái hôn. Bấy giờ anh mới đi ra phòng ngủ, tiếp tục ngồi trên sô pha trước cửa sổ sát đất đọc sách. Lần này, Ngu Dao ngủ thẳng một giấc tới chạng vạng mới dậy. Cô mơ màng ngồi dậy, dụi dụi đôi mắt buồn ngủ, khi nhìn rõ các bài trí trong phòng cô mới nhớ ra mình đang ở trong nhà Từ Khiêm. Cô xốc chăn ra, xuống giường, đi ra phòng ngủ, cô liền nghe được tiếng Từ Khiêm ở phòng khách gọi điện thoại. Cô vẫn chưa gây ra tiếng động nào nhưng Từ Khiêm như có cảm giác, anh xoay người lại nhìn cô. Từ Khiêm nhanh chóng nói điện thoại xong. Anh đi tới cửa phòng ngủ, giọng nói có chút nghiêm khắc. “Sao không đi dép mà đi ra ngoài đây?” Ngu Dao cúi đầu nhìn chân mình, quả thật không có đi dép, bởi vì sàn nhà ở đây đều được trải thảm lông, dù không đi dép cũng không thấy lạnh. “Quên mất!” Cô lè lưỡi, hệt như học sinh tiểu học, rồi quay người đi đeo dép vào đàng hoàng. “Tỉnh rồi à? Còn buồn ngủ không?” “Ừm, không mệt.” Từ Khiêm liếc nhìn đồng hồ, đã hơn 5 giờ. “Ngồi một lát, 7 giờ chúng ta ra ngoài.” “Ừm.” — Bên kia. Thạch Hâm hôm nay vì có bản thiết kế phải làm nên tan việc muộn, bình thường 5 giờ xong việc, hôm nay lại gần 6 giờ. Mới vừa ra khỏi tòa nhà công ty, Thạch Hâm đã nhìn thấy xe Cảnh Húc Nghiêu đậu trước cửa chính. Xem thêm Những Bài Hát Hay Nhất Của Hà Anh Tuấn, Tuyển Tập Những Ca Khúc Hay Nhất Của Hà Anh Tuấn Còn chủ nhân của chiếc xe đang dựa vào thân xe, hình như đang đợi ai đó. Cảnh Húc Nghiêu vốn đang dựa vào xe, xem tình hình lên xuống của cổ phiếu trên di động, cảm giác có bóng người trước mặt, anh lúc này mới ngẩng lên. “Xong việc?” Thạch Hâm cả kinh. “Anh đợi tôi?” Bình thường có chuyện gì, anh đều trực tiếp gọi điện cho cô gặp nhau ở đây, sao hôm nay lại đợi trước cửa công ty? “Chứ còn sao?” Cảnh Húc Nghiêu hỏi lại, sau đó kéo cửa xe ra. “Lên xe đi!” “Đi đâu?” Thạch Hâm liếc nhìn xung quanh, bốn phía không có người quen, cô chạy nhanh lên xe. Cảnh Húc Nghiêu còn chưa nói đi đâu đã lái xe đi luôn. Anh đưa cô tới một câu lạc bộ ở ngoại thành. “Tới đây làm gì?” Tới nơi, Thạch Hâm nhìn bốn phía chẳng có gì, hoang tàn vắng vẻ. “Bán em!” Cảnh Húc Nghiêu đùa cô. Thạch Hâm “cắt “một tiếng, cô cóc tin. Chính cô chẳng đáng nhiêu tiền; Cảnh Húc Nghiêu còn phải kiếm tiền công đưa cô tới đây nên anh chẳng cần thiết phải để cô vào mắt. “Gạt em đó! Bán em, anh luyến tiếc đến đâu đó chứ!” Cảnh Húc Nghiêu khóa kỹ xe, ôm Thạch Hâm vào câu lạc bộ. Bữa tối nay là do Trần Cảnh Thịnh tổ chức. Theo lý, Cảnh Húc Nghiêu với hắn là kẻ địch trên tthương trường, công ty hai nhà vì một mảnh đất mà tranh giành ngươi chết ta sống. Lúc Từ Khiêm và Ngu Dao đến nơi, người trong phòng Vip đã mở hội rồi. Đêm nay cũng chỉ có bốn người Từ Khiêm, Cảnh Húc Nghiêu, Trần Cảnh Thịnh và Lý Dịch. “Ô, cậu chủ Khiêm tới.” Trần Cảnh Thịnh thấy cửa phòng được nhân viên phục vụ mở ra, nhờ ánh đèn hành lang, hắn nhìn rõ được người đứng ở cửa. Từ Khiêm và Ngu Dao trước sau đi vào phòng, tìm chỗ trống ngồi xuống. Lúc Cảnh Húc Nghiêu nhìn thấy Ngu Dao, anh ấy có chút kinh ngạc. “ Cậu và cô ta còn ở bên nhau?” Anh ấy ghé gần lại Từ Khiêm, nói bên tai. “Ý cậu là gì?” “Tới thật?” Cảnh Húc Nghiêu lại hỏi. Theo những gì anh ấy biết, sau Quý Nhu, người bên cạnh Từ Khiêm tuy nói không hề ít hơn, nhưng có rất ít cô gái được anh đưa tới hơn hai lần. Lần trước gặp Ngu Dao ở Giang Ninh, Cảnh Húc Nghiêu đã cảm thấy kỳ quái, không ngờ sau khi về lại Bạch Sa rồi, Từ Khiêm vẫn còn ở cạnh cô ấy. Từ Khiêm không đáp lại Cảnh Húc Nghiêu, thấy bên cạnh anh ấy không có ai. “Người của cậu đâu?” “WC.” Thạch Hâm quay lại, phát hiện trong phòng lại có thêm người, nếu sớm biết Cảnh Húc Nghiêu đưa mình tới những nơi thế này thì cô đã không tới. Đèn đóm trong phòng bao rất tối tăm, cô ấy đi về lại chỗ của mình, vừa lúc đèn neon trong phòng chiếu lên mặt một cô gái. “Dao Dao?” Thạch Hâm nhìn thấy rõ khuôn mặt ấy thì thốt lên. Ngu Dao nãy giờ đang im lặng uống nước trái cây. “Thạch Hâm?” Sao cậu ấy lại ở chỗ này? Hai người Từ Khiêm và Cảnh Húc Nghiêu hiển nhiên đều quên mất hai cô ấy là bạn nhau. Trước khi đến, Cảnh Húc Nghiêu tới thật sự không biết Từ Khiêm sẽ mang Ngu Dao tới đây. Mà Từ Khiêm cũng không ngờ tới, người phụ nữ mà anh nghe nói Cảnh Húc Nghiêu gần đây đang sống chung, lại là bạn của Ngu Dao. “Sao cậu lại ở chỗ này?” Ngu Dao thấy hơi kì lạ. Cô nhìn thoáng qua Thạch Hâm, lại liếc một cái sang Cảnh Húc Nghiêu, cô tức khắc rõ ràng. “Tới cùng anh ta?” “Không phải như cậu nghĩ đâu.” Thấy trong giọng nói của Ngu Dao tràn ngập hàm ý hai người bọn họ có gian tình, Thạch Hâm nhanh nhẹn phủi sạch. “Có thời gian giáp mặt sẽ giải thích với cậu.” Tóm lại, không phải như Ngu Dao đang nghĩ. Lần gặp nhau ăn cơm ở quán Tây lần trước, Thạch Hâm đã định nói rõ cho Ngu Dao chuyện giữa mình và Cảnh Húc Nghiêu; nhưng khi Ngu Dao kể chuyện của cô ấy và Từ Khiêm ra, cô liền không có dũng khí nói với Ngu Dao, bởi vì cô ở cùng Cảnh Húc Nghiêu không phải do bị ai ức hiếp cả, cũng chẳng phải vì cần Cảnh Húc Nghiêu giải quyết vần đề khó khăn gì. Bây giờ, cô và Cảnh Húc Nghiêu ở bên nhau không rõ ràng, cô không biết phải nói thế nào với Ngu Dao. Ngu Daocũng không truy hỏi Thạch Hâm. Cô cũng hiểu nơi này không phải nơi thích hợp để nói chuyện đó nên cô không hỏi thêm gì. . . . Ngày ngày cứ trôi đi, Ngu Dao vẫn bận rộn học hành, cô và Từ Khiêm sống chung một mái nhà rất yên bình vui vẻ, không xảy ra chuyện gì. Ngoài việc học hành, Ngu Dao rất nghe lời, không hề có bất cứ yêu cầu gì với Từ Khiêm; bởi cô biết, chọc giận Từ Khiêm sẽ chẳng có chuyện gì tốt cho mình. Đảo mắt đã tới tiết thanh minh. Sáng sớm Tôn Quân Trác mang lan vũ nữ mà Quý Tinh, à không Quý Nhu, thích nhất tới thăm mộ cô. Khi anh ta đến gần trước bia mộ mới phát hiện ai đó đã đặt một bó lan vũ nữ trước mộ cô, lại còn là hoa màu trắng cô thích. Anh ta nhìn khắp nơi, cơ bản chẳng có ai quen thuộc quanh đó. Anh ta đoán thử vài người nhưng đều lần lượt gạt phăng. Xem thêm Em Không Còn Vương Vấn Nữa Đâu Anh, Top 50 Hình Nền Tình Yêu 3D Đẹp Và Lãng Mạn Nhất Không thể nào là Từ Khiêm, bởi vì Quý Nhu thích lan vũ nữ là chuyện sau khi chia tay anh. Bạn bè ở Giang Ninh cũng không có khả năng, bởi sẽ không có ai tới mộ cô sớm như vậy mà không báo trước với anh một tiếng. Tôn Quân Trác không nghĩ ra rốt cuộc là ai đã mang bó lan vũ nữ này đặt ở mộ Quý Nhu? Post navigation CHƯƠNG 1 trò chơi, giấc mộng Kim đồng hồ vừa chuyển qua mười hai giờ,cũng có nghĩa là ngày đêm kết thúc. Ngu Dao ngồi ở bên giường, ngẩng đầu nhìn thời gian, nửa đêm. Trong khoảng thời gian này, người đàn ông càng ngày càng về muộn, thường thường là khi ngủ, mới về, ngày hôm sau, còn chưa dậy rời . Thở dài hơi, cầm lấy áo ngủ đặt giường, chuẩn bị tắm, chợt nghe thấy tiếng cửa mở, Ngu Dao mở cửa phòng, tới hướng phòng khách, vừa lúc thấy bóng người đứng cởi giày ở cạnh cửa. “Còn chưa ngủ?” Người đàn ông thấy còn chưa ngủ, có ý hỏi. Ngu Dao nhìn , mà đến phía ghế sô pha ngồi xuống.“Từ Khiêm, chúng ta chuyện .” Người đàn ông khẽ cau mày, nhưng vẫn tới ngồi xuống bên cạnh Ngu Dao “? chuyện gì?” Thấy Từ Khiêm tới gần, Ngu Dao lại thấy được tự nhiên, lui về phía sau chút “Từ Khiêm, chúng ta chia tay .” “Dao Dao, em gì? Em biết ?” Giọng của Từ Khiêm lộ ra vẻ vui. “Em biết. Từ Khiêm, chúng ta sống cùng nhau hai năm. Trong hai năm này, chúng ta chưa từng tới chuyện tương lai. Em 25 tuổi, em thể cứ mãi như vậy.” Ngu Dao đưa hai tay che mặt, hít sâu hơi. Từ Khiêm nhìn chút, đứng dậy “Ngu Dao, nghĩ đêm nay em tỉnh táo. Đêm nay thích hợp, hôm nào rồi hãy .” xong, Từ Khiêm vào phòng ngủ. Ngu Dao ngồi ở phòng khách tới hơn nửa đêm, cho đến khi cảm giác toàn thân lạnh ngắt như còn hơi ấm, mới đứng dậy về phòng. Ngày hôm sau, Từ Khiêm rời khỏi nhà từ rất sớm, tự lái xe bệnh viện, hôm nay có hẹn với gia đình Nam Dạ Tước tới để kiểm tra sức khoẻ, vốn những chuyện nhặt này chỉ cần dặn các bác sĩ khác cũng hôm nay muốn ở nhà, muốn nghe Ngu Dao tới chuyện chia tay. Vừa tới bãi đỗ xe của bệnh viện gặp gia đình Nam Dạ Tước.“ Khiêm, Đồng Đồng rất nhớ nha.” Nam Tứ Đồng nhõng nhẽo, vừa nhìn thấy Từ Khiêm thể bám riết lấy . Từ Khiêm thấy bé Đồng Đồng từ xa chạy tới, nhanh nhẹn đưa hai tay ra đón. Nam Dạ Tước rất hài lòng đối với chuyện con mình gọi Từ Khiêm là trai, vậy chẳng phải vai vế hoàn toàn bị đảo lộn sao. Dung Ân đưa con trai cho bế, Nam Dạ Tước tay ôm con, tay khoác vai vợ tới hướng thang Khiêm cùng gia đình Nam Dạ Tước từ bãi đậu xe cho tới phòng làm việc của Từ Khiêm"Tước, cậu để Ân Ân kiểm tra trước .” xong, liền gọi cuộc gọi nội bộ, trợ lý tới phòng làm việc để đưa Dung Ân tới phòng kiểm tra sức khoẻ. Thông thường, kết quả xét nghiệm có sau tuần nữa, nhưng, ai bảo Tước Thiếu là bạn của viện trưởng Từ của chúng ta chứ. Cho nên, xế chiều hôm đó kết quả kiểm tra sức khoẻ tới tay bác sĩ Từ, nhìn tờ kết quả mà y tá đưa tới chút. “ có vấn đề gì, cứ kiểm tra theo định kỳ là được.” Gia đình Nam Dạ Tước ở lại đó lúc nữa rồi rời .Từ Khiêm nhìn đồng hồ, đến giờ tan tầm, bây giờ lái xe tới công ty của Ngu Dao có thể gặp về, có bất kỳ do dự nào, người đàn ông nhặt chiếc chìa khóa bàn làm việc lên, nhanh chóng tới bãi đỗ xe. Ngu Dao ngồi ở trước bàn làm việc, màn hình máy tính vẫn duy trì trạng thái chờ 3D, ngồi cùng khung làm việc với là Lâm Ninh. ấy nhìn dáng vẻ đứng ngồi yên của Ngu Dao. Bất chợt Lâm Ninh đẩy ghế của mình qua chút rồi đá vào bắp chân của , Lâm Ninh cũng dùng nhiều sức, nhưng Ngu Dao bị đau thấp giọng kêu lên tiếng “Ninh Ninh, cậu muốn giết người à?” Lâm Ninh có chút vô tội, mở to đôi mắt nhìn “Dao Dao, cả ngày hôm nay cậu suy nghĩ gì đấy? Chị Trần bảo cậu làm bảng báo giá, cậu cũng làm, cậu muốn bị mắng à?” Lúc này Ngu Dao mới nhớ tới, công việc trong ngày hôm nay của , phần cũng chưa xong, có chút bất đắc dĩ túm tóc mình, rồi đẩy Lâm Ninh quay về vị trí của mình “ , làm việc. Sắp tan tầm rồi.” xong cũng di chuột, khiến màn hình máy vi tính sáng lên, vội vàng làm ngay việc được giao, lại bị chị Trần xoi chuyện chia tay với Từ Khiêm, chờ đêm nay về nhà rồi hãy . Tới giờ tan sở, từ chối lời mời của Lâm Ninh, Ngu Dao mau chóng ra khỏi tòa nhà công ty, nghĩ tới, mới vừa ra tới cửa, nhìn thấy chiếc xe Maserati màu trắng của Từ Khiêm nghênh ngang đậu ở cửa chính của công ty, những người qua đều chỉ trỏ. Thường những người đỗ xe ở trước tòa nhà lớn như vậy cũng đều là thành phần tri thức cao cấp, thiếu đàn ông có tiền. Nhưng, vừa có tiền để có thể lái nổi loại xe này, điểm quan trọng lại là người đàn ông đẹp trai càng hiếm. Từ Khiêm tựa tay vào cửa xe, đeo chiếc kính râm màu trà, cho tới khi bóng dáng nhắn xuất trước tầm mắt của , mới bỏ chiếc kính xuống, rồi bỗng dưng vươn tay ra ngoài cửa sổ xe, đánh Ngu Dao cái rất mạnh, thái độ rất hung hăng. hình như hơi bại lực a Cho dù là ai cũng nhìn ra được, người đàn ông như vậy, lại là vị bác sĩ tốt trong mắt mọi người, ngược lại, bác sĩ mà, có mấy người biến thái chứ? Ngu Dao bất đắc dĩ mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, vừa mới ngồi xuống, còn chưa thắt dây an toàn, bất chợt xe lao vọt , Ngu Dao kêu lên “A! ! ! Từ Khiêm, rốt cuộc muốn làm gì?” nhìn dáng vẻ sợ chết của , khóe miệng nhếch lên, đột nhiên nhớ lại hai năm trước, bọn họ gặp nhau ở Cám Dỗ “Dao Dao, chúng ta ra ngoại ô.” “ . Từ Khiêm, chúng ta chọn quán cà phê, chuyện ha?” Ngu Dao muốn cự tuyệt, nhưng trực giác của cho biết, hôm nay Từ Khiêm có chút biến thái, có chút điên cuồng. Tuy rằng, bình thường vẫn rất biến thái! ! ! “ chứ, sao lại chuyện. Nhưng, chúng ta tới nơi trước , rồi bàn lại.” Xe lao rất nhanh xa lộ, Ngu Dao nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, có chút xa lạ “Từ Khiêm, rốt cuộc chúng ta tới chỗ nào ở ngoại ô vậy?” vẫn chưa trả lời vấn đề của , chỉ chuyên tâm lái xe, chiếc xe nhanh chóng ngừng lại ở trước hộp đêm.“Xuống xe.” xong, cởi thắt lưng an toàn ra, mở cửa xe xuống xe. Ngu Dao còn cách nào khác, thể làm gì khác hơn là xuống xe, đứng ở cửa ngẩng đầu nhìn thấy tấm bảng hiệu của hộp đêm Bóng Đêm, quả nhiên rất hợp, bóng đêm ở đây đầu là có thể thấy sao, gần đây thành phố Bạch Sa bị sướng mù từ phương Bắc gây ảnh hưởng, u mấy ngày liền. Người phục vụ đứng ở cửa thấy người tới, khom lưng rất cung kính “Ngài Khiêm, ngài Vu và ngài Trần chờ ngài ở phòng VIP lầu ba.” Từ Khiêm ném chìa khóa xe cho người đó “Ừ. Đem xe ra phía sau .”Sau đó lấy ví tiền ra đưa cho người đó mấy tờ trăm tệ. Từ Khiêm rất quen với nơi này, lên lầu ba đẩy cửa ra, bên trong vang lên tiếng cười của mấy người ở trong, Từ Khiêm chào hỏi xong vào, Ngu Dao theo sau lưng, vào ngắm nhìn xung quanh, trong phòng lắp đặt thiết bị rất xa hoa, tất cả giấy dán tường đều là màu vàng tới chói mắt, áp tường còn có tủ rượu, bên trong là loạt rượu whisky đỏ được đặt đan xen nhau. Từ Khiêm kéo Ngu Dao ngồi xuống ghế sô pha, ngay bên cạnh tủ rượu. “Ô, Từ đại thiếu, cuối cùng cậu cũng tới rồi. Tôi mong xuất của cậu mỏi mòn ngày đêm.” người đàn ông cất tiếng, tay cầm ly rượu chân dài, mỗi tay ôm phụ nữ ăn mặc hở hang. Từ Khiêm nghiêng người với lấy chai rượu đặt bàn trà, rót đầy ly, rồi cụng ly với người đàn ông vừa chuyện kia, uống hơi cạn sạch “Ngài Vu à, lời này là khách sáo rồi. Với địa vị của ngài đây, tôi muốn gặp, còn phải có thời gian.” xong nhìn thoáng qua Ngu Dao ngồi ở bên cạnh. Vu Cẩm tựa như hiểu ra điều gì đó, liên tục gật đầu “Hiểu rồi, hiểu rồi. Người đẹp, nhất định là đêm xuân rất có ý nghĩa.” Ngu Dao ngồi ở bên, nghe lời này có chút ngượng ngùng, cúi đầu, muốn ngẩng đầu nhìn những người này nữa.“ phải là còn có người muốn tới sao?” Từ Khiêm tự rót cho mình ly, như chợt nhớ tới điều gì đó, mở miệng hỏi. “Vừa gọi điện thoại xong, cũng sắp đến rồi.” Người đàn ông họ Trần ngồi ở chính giữa, lắc lắc ly rượu trong tay, trả lời. Vừa mới dứt lời, cửa phòng liền mở ra “Xin lỗi, chúng tôi tới muộn.” Ngu Dao nghe được giọng này, đột nhiên ngẩng đầu, liền thấy đôi nam nữ đứng ở cửa, Từ Khiêm bưng ly rượu lên, đưa lên mũi đung đưa, khiến cho mùi rượu đỏ ngập tràn cánh mũi. Cảm giác có người nhìn mình chằm chằm,người đàn ông đứng trước cửa quét mắt vòng quanh phòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại người Ngu Dao. Ngu Dao bị người đàn ông nhìn lại, cảm thấy được tự nhiên, quay mặt chỗ khác. “Tử Mặc! Tới trễ vậy?” vài người tới trước hỏi người đàn ông. Bị gọi đúng tên nhưng người đàn ông ấy vẫn như nghe thấy cho tới khi đứng cạnh kéo ống tay áo, ta mới hoàn hồn lại “À… Diêm Nghiên có chút việc nên tới trễ.” xong hai người cũng bước vào trong, ngồi xuống bên cạnh Ngu Dao và Từ Khiêm. Ngu Dao ràng có hơi thoải mái, hơi nhích người sang bên, muốn duy trì khoảng cách với Từ Khiêm. Thế nhưng, người đàn ông bên cạnh cho được như ý, giơ tay kéo vào trong ngực đồng thời đặt nụ hôn lên khuôn mặt , làm trong phòng dấy lên những tiếng cười đùa của mấy hầu rượu “ Khiêm à, làm người ta đau lòng nha!” Vu Cẩm có chút kinh ngạc với hành động này của Từ Khiêm. Nên hiểu rằng với những người như bọn họ, với phụ nữ, cưng chiều cưng chiều nhưng tuyệt đối làm như vậy ở trước mặt người ngoài. ta đoán được rốt cuộc quan hệ giữa bốn người này là thế nào, chỉ biết là, lúc xế chiều trước khi tối trời, Từ Khiêm có gọi điện tới muốn tới xem club ta mới khai trương, còn nhắn là muốn gặp mặt em họ Diêm Nghiên của ta và vị hôn phu của ấy. Chương 2 Hóa ra em cũng ở đây Vu Cẩm và Từ Khiêm biết nhau từ mấy năm trước ở thành phố Giang Ninh. Hồi ấy Từ Khiêm còn rất trẻ, chỉ mới là sinh viên ngành y, có trai làm bí thư thành ủy thành phố Giang Ninh, ba đời làm quý tộc, hai đời làm thương nhân, nhưng hai cái mác đó vẫn chẳng thể khiến vinh hiển. Vu Cẩm và quen nhau nhờ vào cuộc đua xe. Nhìn chung cả hai người đều ngang tài ngang sức, Từ Khiêm chỉ thắng nhờ hơn giây. Sau cuộc đua đó, hai người cần phải tự trở thành em. Về chuyện Từ Khiêm, gia đình mấy đời đều là cán bộ cấp cao, sao lại làm bác sĩ ở thành phố Bạch Sa, Vu Cẩm cũng lắm, ta chỉ nghe , ban đầu đó là vì người phụ nữ. Rốt cuộc người phụ nữ đó là ai ? Vu Cẩm liếc nhìn Ngu Dao, cảm thấy cũng có thể lắm. “ Khiêm, đây là tự kéo thù về mình đấy! Biết là người cạnh theo hai năm nên rất được cưng chiều, nhưng cũng đâu cần phải vậy chứ!” Trần Dục Dương nãy giờ im lặng ràng có chút vui khi người phụ nữ cạnh mình Từ Khiêm làm phụ nữ thấy đau lòng. Từ Khiêm nghiêng đầu, liếc nhìn Trần Dục Dương, đánh giá từ xuống dưới người phụ nữ ngồi cạnh ta “Người phụ nữ của Trần cũng non mềm lắm. Xem ra tối qua chăm tưới ít đây.” ngồi cùng Trần Dục Dương nghe như thế liền hơi xấu hổ, vùi đầu vào trong ngực ta. Diệp Tử Mặc ngồi bên, cặp mắt chăm chăm nhìn thẳng vào mắt Ngu Dao. Diêm Nghiên cảm giác tối nay Diệp Tử Mặc khá trầm lắng, ghé sát lại hạ thấp giọng “Tử Mặc, có phải quen với mấy tình huống này ? Nếu , em với em tiếng, chúng ta về? ” Diệp Tử Mặc nghe thế liền thu lại ánh mắt người Ngu Dao “ có gì! Tối nay chính của em chủ động muốn gặp . phải em , trong nhà, lời của ấy ai phản đối được ư? Chuyện của hai ta còn phải nhờ ấy giúp đỡ nhiều đấy. ” Nghe được câu này của Diệp Tử Mặc, Diêm Nghiên kìm được nở nụ cười. Ngu Dao cảm thấy cứ tiếp tục ở trong bầu khí này thở nổi nữa, muốn thoát khỏi nơi này. “Làm gì đó?” Từ Khiêm cảm giác được người phụ nữ trong ngực mình cựa quậy, tựa đầu sát bên tai giọng hỏi. Hơi thở khi chuyện chui vào lỗ tai Ngu Dao, làm cả người yếu ớt, tê nhột. uốn người né tránh “Em rửa tay.” xong vùng thoát khỏi vòng tay của Tư Khiêm, ra khỏi phòng. Ngu Dao rửa tay trong phòng, ngừng lấy nước lạnh vỗ vào mặt mình, tinh thần còn chưa phục hồi lại từ lúc thấy Diệp Tử Mặc xuất trong phòng. hiểu, hai năm trước, Diệp Tử Mặc tiếng nào liền bỏ khỏi thành phố Bạch Sa. Vào lúc cần ta giúp đỡ nhất, ta lại bỏ , nhắn lại lời nào cho . Ngu Dao cựa qua cựa lại trong toilet rất lâu, lại vỗ vỗ mặt rồi mới ra ngoài. Mấy tình huống này ở lại nổi nữa. muốn rời khỏi nơi này, cho dù Từ Khiêm có muốn hay , nhất định cũng bỏ về. tới góc cua, nghĩ ngợi, Ngu Dao chợt thấy Diệp Tử Mặc cũng ra ngoài, lại còn về phía dãy toilet. Ngu Dao dừng bước tiếp. Gặp lại nhau dưới tình huống này chưa bao giờ nghĩ tới. Có thể , thậm chí chưa từng nghĩ gặp lại Diệp Tử Mặc. “Dao Dao, hai năm qua em sống tốt ?” Câu mở đầu quá cũ rích. Chính Diệp Tử Mặc cũng cảm thấy ổn khi mở miệng câu này, nhưng lời cũng ra rồi . Ngu Đao nhìn người chuyện với mình bước tới, hừ lạnh câu “ à, nhận lầm người rồi. Tôi cũng quên .” xong, bước qua sát người , bỏ . Vào lại phòng , lấy di động trong túi ra xem. gần mười giờ, sáng mai còn phải dậy sớm, thể đợi thêm nữa, kéo người đàn ông bên cạnh chuyện rất vui vẻ”Từ Khiêm, em muốn về. Ngày mai em phải dậy sớm.” “ dậy nổi xin nghỉ. Chút tiền đó của em còn đủ mua bộ quần áo người em đâu.” ta thích cái suy nghĩ này , tiền mình kiếm ra dĩ nhiên quý . Người đàn ông hề muốn làm, chút tiền lương đó làm được cái gì? Ngu Dao biết người đàn ông trả lời như vậy, cũng bất chấp, cầm túi lên đứng dậy định . Từ Khiêm thấy Ngu Dao có vẻ nóng nảy liền vội vàng kéo lại “Đợi lát nữa và em cùng về.” “ cần, tự em về được.” “Đừng làm rộn! Chỗ này là ngoại ô, phải là khu thành thị, nào dễ mà bắt được xe?” Ngu Dao nghĩ chút thấy cũng phải, vào giờ này, nhiều lái xe taxi cũng chạy tới đây. nhìn người đàn ông cái, trong ánh mắt hàm ý đợi phải giữ lời đó, xong mới ngồi xuống . “Ôi trời Khiêm, quý nhà đợi được nữa, muốn có mộng đẹp với rồi cơ à?” Trần Dục Dương tất bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để giễu cợt Từ Khiêm. Từ Khiêm cười cười gì , tự rót ly rượu. uống hơi cạn sạch, thậm chí uống hết ba ly rồi mới lên tiếng “Hôm nay cứ ghi sổ tên tôi nhé, tôi phải . Ba chén vừa rồi coi như là tôi tự phạt.” xong kéo Ngu Dao . Vừa bước ra khỏi cửa phòng lại đụng phải Diệp Tử Mặc từ bên ngoài vào “ Khiêm, về rồi à?” “Phải! Ngày khác tụ tập!” xong cho Diệp Tử Mặc đáp lời, liền kéo Ngu Dao bỏ . Ở trong xe rồi Ngu Dao vẫn lên tiếng. Chiếc xe lướt chạy với tốc độ cao đường. Ngu Dao nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn màu vàng quất hai bên đổ bóng xuống đường tạo cảm giác “Từ Khiêm, chúng ta chia tay , cần phải dây dưa với nhau nữa. Bên ngoài có nhiều phụ nữ như vậy, cần gì cứ mực giữ em cạnh ? ” “Ngu Dao, dẹp mấy tâm tư đó của em lại! Muốn chia tay cũng phải để . Lúc đầu khi em cầu xin bộ dáng đâu phải thế này?” “Từ Khiêm, tiếp tục như vậy có gì hay ư?” Ngu Dao xoay người, nhìn chằm chằm gò má người đàn ông “Hai năm trước, chúng ta nếu bất kỳ bên nào muốn kết thúc, bên kia phải đáp ứng vô điều kiện.” Từ Khiêm cười lạnh tiếng “Dao Dao, sao em có thể ngây thơ như thế? Trò chơi khi bắt đầu, chỉ mới có thể quyết định cho nó chấm dứt. Đến giờ em còn chưa hiểu sao? Nếu phải muốn buông tay, em phải ngoan ngoãn ở bên cạnh .” Ngu Dao mệt mỏi, thở dài, bộ dạng hai năm trước của mình bỗng lên trước mắt. Đọc truyện Trò Chơi Hào Môn Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi của tác giả Đường Tâm là câu chuyện ngôn tình hiện đại, Ngu Dao quỳ trên mặt đất, cúi đầu, nói với người đàn ông ngồi trên ghế sa lon phía đối diện “Tôi van anh, mau cứu anh ấy.” Người đàn ông bưng ly rượu đỏ lên nhìn cô, hỏi ngược lại “Em lấy cái gì để cầu xin tôi?” “Anh đã nói, nếu như tôi đồng ý…” “Phải, nhưng bây giờ tôi lại không có hứng thú đối với em.” Người đàn ông dùng đầu ngón tay nâng cằm của cô lên. *** Thường nói Niềm hạnh phúc lớn nhất đời người chẳng qua là gặp đúng người vào đúng thời điểm... nhẹ nhàng như điền viên cốc hương. Ngu Dao vào lúc thê thảm nhất gặp được Từ Khiêm, rốt cuộc là trùng hợp hay là số phận? Cả đơì này Từ Khiêm luôn chắc thắng, ngoại trừ công danh lợi lộc thì chính là Ngu Dao. Tình yêu của Từ Khiêm đối với Ngu Dao mà nói vừa ngọt ngào lại vừa lạnh lẽo. Nói đơn giản chính là câu truyện hay về một cô gái dịu dàng bị một bác sỹ cầm thú bám riết. *** Kim đồng hồ vừa chuyển sang qua mười hai giờ, có nghĩa là một ngày đêm đã kết thúc. Ngu Dao ngồi ở bên giường, ngẩng đầu nhìn thời gian, đã nửa đêm. Trong khoảng thời gian này, người đàn ông càng ngày càng về muộn, thường thường là cô đã ngủ, anh mới về, ngày hôm sau, cô còn chưa dậy thì anh đã rời đi. Thở dài một hơi, cầm lấy áo ngủ đặt trên giường, đang chuẩn bị đi tắm, chợt nghe thấy tiếng cửa mở, Ngu Dao mở cửa phòng, đi tới hướng phòng khách, vừa lúc thấy bóng người đang đứng ở chỗ đổi giày cạnh cửa. “Còn chưa ngủ?” Người đàn ông thấy cô còn chưa ngủ, có ý hỏi. Ngu Dao không nhìn anh, mà đi đến phía ghế sô pha ngồi xuống. “Từ Khiêm, chúng ta nói chuyện đi.” Người đàn ông khẽ cau mày, nhưng vẫn đi tới ngồi xuống bên cạnh Ngu Dao “Nói? Nói chuyện gì?” Thấy Từ Khiêm tới gần, Ngu Dao lại thấy không được tự nhiên, cô lui về phía sau một chút “Từ Khiêm, chúng ta chia tay đi.” “Dao Dao, em đang nói gì? Em biết không?” Giọng nói của Từ Khiêm lộ ra vẻ không vui. “Em biết. Từ Khiêm, chúng ta sống cùng nhau đã hai năm. Trong hai năm này, chúng ta chưa từng nói tới chuyện tương lai. Em đã 25 tuổi, em không thể cứ mãi như vậy.” Ngu Dao đưa hai tay che mặt, hít sâu một hơi. Từ Khiêm nhìn cô một chút, đứng dậy nói “Ngu Dao, anh nghĩ đêm nay em không tỉnh táo. Đêm nay không thích hợp, hôm nào rồi hãy nói.” Nói xong, Từ Khiêm đi vào phòng ngủ. Ngu Dao ngồi ở phòng khách tới hơn nửa đêm, cho đến khi cảm giác toàn thân lạnh ngắt như không còn hơi ấm, mới đứng dậy về đến phòng. Ngày hôm sau, Từ Khiêm rời khỏi nhà từ rất sớm, tự lái xe đi bệnh viện, hôm nay có hẹn với gia đình Nam Dạ Tước tới để kiểm tra sức khoẻ, vốn những chuyện nhỏ nhặt này chỉ cần dặn các bác sĩ khác cũng được. Nhưng hôm nay anh không muốn ở nhà, không muốn nghe Ngu Dao nói tới chuyện chia tay. Vừa tới bãi đỗ xe của bệnh viện thì gặp gia đình Nam Dạ Tước. “Anh Khiêm, Đồng Đồng rất nhớ anh nha.” Nam Tứ Đồng nhõng nhẽo, vừa nhìn thấy Từ Khiêm thì không thể không bám riết lấy anh. Từ Khiêm thấy bé Đồng Đồng từ xa chạy tới, nhanh nhẹn đưa hai tay ra đón. Nam Dạ Tước rất không hài lòng đối với chuyện con gái mình gọi Từ Khiêm là anh trai, vậy chẳng phải vai vế hoàn toàn bị đảo lộn sao. Dung Ân đưa con trai cho anh bế, Nam Dạ Tước một tay ôm con, một tay khoác vai vợ đi tới hướng thang máy. Từ Khiêm đi cùng gia đình Nam Dạ Tước từ bãi đậu xe cho tới phòng làm việc của Từ Khiêm. “Tước, cậu để Ân Ân đi kiểm tra trước đi.” Nói xong, liền gọi một cuộc gọi nội bộ, nói trợ lý tới phòng làm việc để đưa Dung Ân tới phòng kiểm tra sức khoẻ. Thông thường, kết quả xét nghiệm sẽ có sau một tuần nữa, nhưng, ai bảo Tước Thiếu là bạn của viện trưởng Từ của chúng ta chứ. Cho nên, xế chiều hôm đó kết quả kiểm tra sức khoẻ đã tới tay bác sĩ Từ, anh nhìn tờ kết quả mà y tá đưa tới một chút. “Không có vấn đề gì, cứ kiểm tra theo định kỳ là được.” Gia đình Nam Dạ Tước ở lại đó một lúc nữa rồi rời đi. Từ Khiêm nhìn đồng hồ, đã đến giờ tan tầm, bây giờ anh lái xe tới công ty của Ngu Dao có thể gặp cô đi về, không có bất kỳ do dự nào, người đàn ông nhặt chiếc chìa khóa trên bàn làm việc lên, nhanh chóng đi tới bãi đỗ xe. Ngu Dao ngồi ở trước bàn làm việc, màn hình máy tính vẫn đang duy trì trạng thái chờ 3D, ngồi cùng khung làm việc với cô là Lâm Ninh. Cô ấy đang nhìn dáng vẻ đứng ngồi không yên của Ngu Dao. Bất chợt Lâm Ninh đẩy ghế của mình qua một chút rồi đá vào bắp chân của cô, Lâm Ninh cũng không dùng nhiều sức, nhưng Ngu Dao bị đau thấp giọng kêu lên một tiếng “Ninh Ninh, cậu muốn giết người à?” Lâm Ninh có chút vô tội, mở to đôi mắt nhìn “Dao Dao, cả ngày hôm nay cậu đang suy nghĩ gì đấy? Chị Trần bảo cậu làm bảng báo giá, cậu cũng không làm, cậu muốn bị mắng à?” ... Tham khảo thêm Trói Buộc Cả ĐờiTham khảo thêm Trong Bụng Tên Khốn Kiếp Này Có Con Của HắnTham khảo thêm Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô ThịTham khảo thêm Trúc Mã Là SóiTham khảo thêm Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ Giới thiệu nội dung Bác Sĩ Cầm Thú Thoáng đọc cái tên Bác Sĩ Cầm Thú ai cũng nghĩ truyện có nội dung khốc liệt hay hành động lắm, nhưng thật chất đây là một câu chuyện hài hước. Bạn sẽ cảm thấy thú vị khi đọc nó và trong quá trình đọc các bạn đừng nên ăn hoặc uống thứ gì nếu không sẽ bị sặc đó. Là một vị bác sĩ chuyên khoa thần kinh tài giỏi, mọi việc phải rất tập trung. Vậy mà mọi người luôn đồn thỏi bên ngoài khoát chiếc áo trắng nhưng bên trong lòng dạ là một người hung ác. Cho đến một ngày cô nàng ngốc nghếch, đáng yêu kia xuất hiện. Mọi chuyện sẽ ra sao? Cùng nhau theo dõi để biết kết thúc như thế nào nhé! Hộ lý chuyên nghiệp là một công việc khổ sai nhất là ở các công việc ở bệnh nói công việc hộ lý chuyên nghiệp âm thịnh dương suy, bọn họ cũng giống như sinh viên học y lâm sàng, đều là năm năm,hơn nữa cơ bản học cũng giống nhau,chỉ khác ở chỗ không học chuẩn đoán bệnh mà học cơ bản giống nhau thế nhưng so với bọn họ dù có là học tốt đến đâu thì ra trường công tác cũng vất vả hơn, mệt nhọc hơn, tiền lương cũng kém hơn nữa hộ lý chuyên nghiệp lúc tốt nghiệp cũng bị khảo nghiệm gắt gao chứng minh thực lực,mà sau khi đi làm cũng sẽ bị hai lần kiểm tra sát hạch mỗi nên sinh viên nếu vào khoa hộ lý,đều không nghĩ tới chuyện học sang chuyên nghiệp, mỗi người đều giống như liều chết nhảy vào hố lửa,chứ thực sự nhiệt tình yêu thích công việc lại không có mấy nhiên,ngoại trừ vị nam nhân vĩ đại Siegel!Đó là vị thủy tổ của giới hộ sĩ, là hộ lý chân chính!Không giống nhóm hộ lý nhỏ hiện tại, nhìn gương mặt như bị áp bức khổ sở đến sắp nhỏ máu, hộ lý trước đây nhiều nhất cũng chỉ giống như cái băng vệ sinh không có cánh!Lưu y tá trưởng cắn hạt dưa, cảm thán nói “Na Na thật ra thật tâm yêu thích công việc này, trừ việc cô ấy ngốc như không có não ra, tôi nghĩ cô ấy chính là một Tiểu hộ sĩ’ ban đêm có cánh an toàn a!”Người bên cạnh vội hùa theo Lưu y tá trưởng “Đúng không chỉ là loại có cánh mà còn là loại siêu dài.” mấy bác so sánh con người ta với cái đấy là thế nào? =.=“Phốc –”Lưu y tá trưởng phun ra hạt dưa, nghiêm túc dùng sức gật đầu!Na Na giống như một ngưu nhân khỏe như trâu đó ạ,để vậy hay hơn, là đại hộ lý chuyên nghiệp. Là sinh viên có biểu hiện tốt, thành tích nổi trội xuất sắc nên các giáo sư hướng dẫn phá lệ thiên vị một chút,thời điểm thực tập cũng sắp xếp cho đơn vị tốt ai không vui khi đi nơi có điều kiện tốt để thực tập?Nhưng Na Na cố tình cự tuyệt ý tốt của giáo sư hướng dẫn, tự mình kéo hành lý đi đến phòng khám nơi thâm sơn cùng cốc, mỗi ngày đi theo hai vị bác sĩ già lên núi xuống thôn khám bệnh. Phòng khám đó là cơ sở y tế duy nhất,chỉ có mình cô là hộ lý thực cáo thực tập của Na Na so với tất cả mọi người phong phú hơn, thành tích cũng tốt hơn những người chỉ là thực tập thôi, không phải là vấn đề gì quá quan trọng, phần lớn các giáo sư cũng không làm khó sinh viên, mặc kệ biểu hiện thế nào, chỉ cần không phải rất khác người đều cho nhiều đệ tử đều là dạng lơ mơ, bệnh viện cũng đều mở một con mắt nhắm một con mắt cho xong sinh viên đều nói Na Na ngốc nghếch, chỉ mới một năm ngắn ngủi, từ một cô gái trắng trẻo nộn nộn đã bị biến thành “món đồ cổ” mới đào lên được. Thật là uổng phí!Cái trấn nhỏ kia trước đây cách huấn luyện huấn luyện bộ đội rất gần, phòng khám đó là do bộ đội mở ra, hiện tại quân khu đã có bệnh viện, mà ở đó điều kiện thiếu thốn gian khổ, người đồng ý đến quá ít, cho nên vẫn không phát triển vị bác sĩ già đều thích hộ lý nhỏ nhu thuận chịu khó này, mỗi ngày khi đi khám bệnh cùng các ông đều có những lời nói,cử chỉ rất mẫu mực, làm các ông đều khen cô không dứt nhanh sau đó, phẩm chất tốt đẹp của Na Na bay đến viện tổng quân khu, các giáo sư có tiếng ở các khoa chuyên môn tại bệnh viện đều muốn lấy hồ sơ của thời đại bây giờ nếu không có bối cảnh lớn, muốn công tác tại bệnh viện có tiếng trong nước thật sự rất thế Na Na trở thành đối tượng mà các sinh viên ghen tị, hâm mộ đến đỏ mắt. Cô dễ dàng có thể vào làm ở đơn vị mà các sinh viên khác mơ ước tha lý mới ra trường cũng giống như bác sĩ mới ra trường, đều phải luân phiên thay đổi qua các khoa khác nhau trong vòng một năm để khảo hạch tư cách mới có thể được bệnh viện cho vào biên chế,rồi thông qua đánh giá của các khoa đó để quyết định sắp xếp vào khoa Na đợi hơn nửa năm, rốt cục cũng đến khoa giải phẫu thần kinh!Thông tin chính thức vừa ra đã được bạn cùng ký túc xá Mao Đan là hộ lý ở khoa phụ sản kích động túm chặt tay cô mà hét lên, đối với việc cô có thể đến khoa giải phẫu thần kinh cùng ở một chỗ với bác sĩ Niếp tiếp xúc thân mật thì cực kỳ hâm Na vừa về tới nơi, công việc bình thường đã nặng nề lại còn phải ứng với hai kì sát hạch của bệnh viện, nên đối với chuyện bát quái nội bộ rất là xa lạ, không khỏi tò mò hỏi “Bác sĩ Niếp là ai?”Mao Đan hung hăng trừng cô một cái, ánh mắt xem thường, rồi trong ánh mắt thể hiện si mê cảm thán “Bác sĩ Niếp khoa giải phẫu thần kinh, năm nay mới ba mốt tuổi!”Na Na yên lặng rút cách tay non mịn của mình ra khỏi ma trảo của Mao Đan đột nhiên phục hồi lại tinh thần, túm lấy cô mà cưỡng ép “Na Na đồng chí, hãy chụp hộ tớ vài tấm ảnh của Niếp mĩ nam, càng nhiều càng tốt…… Nếu tớ vừa lòng, sẽ mời cậu hai bữa cơm nhá !”Na Na không có suy nghĩ nhiều liền vui vẻ đồng Đan lâm vào ảo tượng về bác sĩ Niếp mà không thể tự thoát ra được, hồ hởi nói đến các chuyện bát quái mà mình nghe ngóng sĩ Niếp là danh nhân của bệnh viện quân khu, xinh đẹp như hoa, y thuật cao thâm, là phó chủ nhiệm khoa giải phẫu thần kinh có tiền đồ rộng Na yên lặng ghi nhớ trong thể là bởi vì nhiệm vụ Mao Đan giao cho quá mức đặc biệt hoặc là trong lòng cô cũng hiếu kì về vị bác sĩ này mà Na Na lại mất ngủ, nằm ở trên giường trằn trọc hơn nửa đêm,sau đó mơ mơ màng màng mà ngủ, khi tỉnh lại lại sắp bị may là cô ở ký túc xá dành cho nhân viên ngay sau bệnh viện, chỉ cần năm phút đồng hồ là có thể kịp tới nơi. Na Na không kịp ăn sáng,vội vàng rửa mặt liền thay quần áo rồi viện ở tổng quân khu là một bện viện có tiếng, bệnh nhân tự nhiên rất đông, có rất nhiều người trời còn chưa sáng đã chờ ở đại sảnh xếp số. Có một số bác sĩ giỏi khó hẹn trước, mà có số kia ở trong tay có thể bán lại cho người khác giá mấy ngàn nên Na Na chạy đến đại sảnh khoa ngoại liền phát hiện mấy chiếc thang máy đều đông kín người Na đến thang máy chuyên dụng dành cho nhân viên, đợi một lúc mới có thể đi vào, sau cô là một cụ già run rẩy bước vào,thang máy quá tải kêu chói tai mà cụ già đó không có ý định bước ra già đó có thể nhìn thấy là đã đến từ lâu,chắc xếp hàng lâu mà vẫn không vào được nên mới tiến tới chỗ thang máy của nhân viên này. Cụ già tuổi đã cao, chống gậy, thần sắc không tốt, mặc dù nghe thấy cảnh báo quá tải mà vẫn thờ ơ như cũ, cũng làm cho mọi người không đành lòng nói ra lờ trách thời điểm này, nếu đợi thêm lát nữa mà tranh vào sẽ đi làm muộn, bệnh viện quản lý lại nghiêm khắc, lại có người đi kiểm tra, nếu bị phát hiện đến muộn thì không chỉ trừ tiền mà còn bị toàn viện phê bình, vậy nên không có ai đồng ý nhường chỗ cho vậy cũng không phải biện pháp hay, thang máy quá tải ngay cả cửa cũng không đóng, mà không có người đồng ý bước ra thì mọi người đều bị gian trôi qua, bắt đầu có âm thanh nho nhỏ oán giận, cụ già hai mắt đục ngầu tràn đầy bất đắc dĩ, cúi đầu thở dài, chống gậy gian nan bước ra bên Na cảm thấy không đành lòng, vừa muốn để ông cụ nên trên trước,còn mình sẽ đi sau, chợt nghe trên đỉnh đầu phía sau truyền đến một giọng nam lãnh đạm hờ hững “Nên tự mình tự giác, không cần làm chậm trễ thời gian của mọi người, tuổi còn trẻ không nên để người già đi thang bộ.”Lời này nói âm điệu không cao không thấp, ngữ khí không vội không chậm, cứng nhắc đạm mạc, làm cho không khí oi bức trong thang máy tụt xuống, giọng nói không khách khí làm cho mọi người trở nên tĩnh mắt mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Na Na, tất cả tức giận đối với ông cụ chen ngang kia đều đổ dồn hết nên người cô. Na Na gặp trường hợp như vậy nhưng cũng không có tức là cô cũng đang có ý làm việc tốt,chỉ là chưa kịp làm, đã bị người ta không mặn không nhạt mà nói. Chuyện này nếu cô kịp nhượng bộ thì chuyện sẽ có ý nghĩa khác, nhưng đối mặt với nhiều ánh mắt chỉ trích như vậy cô lại không thể không nhượng bộ lại là một vấn Na vô tội đến cực điểm, không khỏi cảm thấy nghẹn động giúp ông cụ là một chuyện, bị mọi người châm chọc khiêu khích buộc phải đi làm lại là một chuyện khác!Na Na trong lòng thật không thoải mái, không khỏi oán thầm, sao lại có kẻ không phúc hậu như vậy,sao không thấy hắn kính nhường người già? Hừ,ăn nói như vậy mà muốn bệnh viện mướn hắn sao?Na Na quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn nam nhân phía sau một cái, miệng lại ngọt ngào nói “Người “cao tuổi” đã nói tôi tuổi trẻ lực tráng nên rèn luyện thân thể, tôi xin tiếp thu !”Na Na ở chữ “cao tuổi” nhấn mạnh phát âm, nam nhân phía sau cao gầy, giống như cột điện, cô vóc dáng không cao, dù không ngước nên nhìn diện mạo của đối phương nhưng cũng biết hắn là một người đàn ông trẻ tuổi. Lời này rõ ràng là trào phúng phản pháo lại Na ngẩng cao đầu, khí thế bước nhẹ ra khỏi thang hồ trên đại sảnh đã chỉ hơn bẩy giờ, Na Na không dám trì hoãn, vội vàng chạy đến cầu thang, liều mạng chạy cùng tới tầng mười bảy, Na Na đã thở khó nhọc, chống vào tường mà đi tới phòng hộ lý, khi ngồi trên ghế mà hai chân như muốn nhũn cùng cũng không đi làm muộn ngày đầu tiên!Na Na tìm được y tá trưởng Lưu Mân, đưa giấy xác nhận chuyển khoa luân phiên, rồi sau đó theo phân phó đi hộ lý ở phòng trực ban để thay quần vào trang phục hộ lý, Na Na tựa đầu bào bàn ,hít sâu một hơi, sửa sang quần áo rồi cất bước tới văn phòng của bác đa số mọi người đều có mặt, những người tối hôm qua trực đêm vừa ăn điểm tâm vừa bàn giao công việc, tranh thủ sớm một chút trở về nghỉ Na vừa tới, không ai rảnh để ý tới cô, cô liền rảnh rỗi quan sát mọi người trong y tá trưởng hơn ba mươi tuổi, lớn tuổi nhất, tóc ngắn được cài gọn sau tai, đang cùng chủ nhiệm kịch liệt tranh Na cũng biết một chút chuyện, chủ nhiệm khoa giải phẫu thần kinh Trương Vi Đống xuất thân là lão quân y, trong lúc theo bộ đội bôn ba còn lập được chiến công, sau này lại bị điều đến bệnh viện quân khu, làm ở khoa giải phẫu thần kinh, là chuyên gia nổi tiếng trong nước về Vi Đống sắp về hưu, mái tóc xám trắng thưa thớt, cái trán cao,lưng còng, tinh thần vẫn tốt, thanh âm to trung khí mười phần, vừa nghe còn tưởng ông đang cãi Na đánh giá ông một phen, tầm mắt tiếp tục dao một góc sáng sủa có một người đang ngồi,bộ dạng không coi ai ra gì,một tay bưng cốc cà phê, một tay lật tờ báo,nhìn thế nào cũng thấy quen mắt…..Na Na sửng sốt, nhìn chằm chằm vào người là cảm ứng được ánh mắt của cô, người đang bình thản xem báo kia liền chậm rãi ngẩng đầu cắt mái tóc ngắn, lộ ra cái trán trơn bóng, mang đầy hương vị nam nhân. Hàng lông mày như chì vẽ,trên sống mũi cao thẳng là một đôi kính mắt. Ánh mắt sau cặp kính lạnh như băng, lại sắc bén như dao phẫu thuật, tạo cho người khác cảm giác mười phần lãnh Duy Bình chỉ là thản nhiên nhìn lướt qua, cũng đã làm cho nội tâm Na Na cả kinh, kêu rên không thôi……

bác sĩ cầm thú để tôi đi