Phụ nữ : Cắt tóc mái bằng nếu bạn có trán cao và nếu nó phù hợp với khuôn mặt của bạn. Tóc mái bằng sẽ làm bạn trông trẻ trung hơn. Tóc cắt so-le nhiều lớp cũng làm bạn trẻ thêm vài tuổi. Mái tóc của bạn sẽ có phong cách hơn, mềm mại và bồng bềnh hơn, khác hẳn Vậy mà 1 mình ôm con cả đêm, đứa trên tay 11 tháng, bế ngồi lên 1 chiếc bụng nhô lên 9 tháng. Nhìn chỉ thấy thương, thấy tội người mẹ. Tội cả đứa con trên tay, cả đứa bé trong bụng. Sau này lớn lên, hãy thương và chăm sóc mẹ thật tốt nha 2 em bé." nhỮng ĐiỀu trÔng thẤy mÀ Đau ĐỚn lÒng Posted on March 18, 2022 by admin Sau khi được một số Mạnh Thường Quân, quý nhà hảo tâm giới thiệu và mong muốn tổ chức Phuc's Fond hỗ trợ, nhằm giúp hoàn cảnh vợ chồng hai em: Cao Văn Thắng (sn 20/8/1975) và Cao Nữ Thúy Diệu (sn 04/10/1981). 10. Đem nó về trời, Ta sẽ cho nó hưởng nguồn hạnh phúc đặc biệt từ Suối Thiên Tính Ta. Điều đó những ai không đọc kinh này không được hưởng. 11. Các con hãy biết rằng: cho dù kẻ nào sống trong tình trạng tội lỗi 30 năm mà đọc kinh này sốt sắng, hay mới chỉ có ý Đó là "những điều trông thấy mà đau đớn lòng": Biết đâu bên đường quan Có mẹ con cực khổ! Trước hai cảnh đời trái ngược như vậy, hai câu thơ cuối như một câu hỏi vô tình nhưng hàm ẩn một ý nghĩa phê phán sâu sắc: Vay Tiền Nhanh. Mỗi lần đọc Kiều, tôi như vỡ ra một điều rất mới. Lại lần giở đến câu "Trải qua một cuộc bể dâu, Những điều trông thấy mà đau đớn lòng" trong tiềm thức cứ thắc mắc, dằn vặt, tự hỏi "những điều trông thấy" mà cụ Tố Như đang nhắc nhớ tới là những sự đích nào? Phải chăng là những cảnh huống tình ngụy trong bối cảnh nghệ thuật "rằng năm Gia Tĩnh triều Minh"? Hay có một ý đồ văn hóa sâu xa nào khác có liên đới tới Việt Nam? Truyện Kiều từ lúc khởi sự đến nay nhận không ít những lời bình luận, ca ngợi, thậm chí cả những lời thóa mạ từ các bậc tiền bối, các cụ tư văn. Tuy nhiên, khi xét đến cùng những giá trị nhân bản trong ấy, người đọc từ nhiều địa vị lịch sử và địa vực văn hóa nhận thấy rằng chỉ có Đoạn Trường Tân Thanh của Nguyễn Du mới xứng đáng đứng ở cái tầm cao diệu trên văn đàn. Vì sao lại thế? Cụ Tiên Điền tuy chỉ lấy bối cảnh của một khu vực, tập cổ một tác phẩm của tiền nhân, trước tác nên thành quả riêng tây bằng hình thức diễn đạt khác theo phong thái văn hóa Việt, thế nhưng, những tư tưởng trong đó lại mang tầm phổ quảng, vĩ mô, mang tính điển hình, tác động lên tư duy của nhiều thế hệ độc giả. Bàn về câu "Những điều trông thấy mà đau đớn lòng", trước nhất, người đọc cần phải xác định chính xác tiêu điểm mà Nguyễn Du phóng tầm mắt, phải hiểu "những điều trông thấy" là cái "thấy" của trực tiếp bằng những chiêm nghiệm của riêng bản thân tác giả hay là cái "thấy" của gián tiếp thông qua những tiếp xúc giữa với người, giữa người với những cuốn "phong tình có lục"? "Tá giả tả chân" là một thủ thuật mà các tác gia cổ đại thường dùng trong sáng tác nghệ thuật hầu nhấn mạnh đến một ý đồ mang một giá trị biểu đạt nào đó đến người đọc. Nguyễn Du, trước nhất khi mượn tác phẩm của Thanh Tâm Tài Nhân, tôi đồ rằng trong ông dường như có sự đồng điệu về thân phận, nên khi viết những câu thơ đầu tiên khởi sự nên tác phẩm, tôi như cảm ngộ thấy cái lòng ưu tư, mẫn thời của ông. Thứ hai, khi mượn cái lối "giả - chân", mượn xưa để nói nay, như cách dùng của Tào Tuyết Cần khi trước tác nên Hồng Lâu Mộng, Nguyễn Du trong tâm khảm vẫn đau đáu một tâm hồn bác ái. Ngụ trong một con người khắc khổ nhường ấy lại là một tấm lòng sâu sắc, với ước vọng vạch trần những cái lề thói giả dối, xé toang cái tấm áo đa sắc mê luyến tầm mắt người đời. Sự thực, nếu đặt Kiều đúng trong không gian nghệ thuật đương biểu đạt, tức triều Minh, thì khi dựa vào câu "những điều trông thấy mà đau đớn lòng", ta có thể suy ước rằng bên trong lớp áo "bốn phương phẳng lặng, hai kinh vững vàng" đã thấu lộ cái hiểm ác tiềm tàng. Đúng như thế! Vào thời vua Gia Tĩnh Đế triều Minh, mầm mống của sự suy bại đã bắt đầu nảy sinh ngay sau cái vẻ ngoài thái bình dưới một loạt những cải cách thay đổi toàn bộ triều chính. Các hoàng đế nhà Minh kể từ Chính Đức về sau đều là những kẻ hôn quân vô đạo, Gia Tĩnh Đế khi mới lên ngôi, ông ta dựa vào Thủ phụ đại thần Dương Đình Hòa, vạch ra hơn 20 tội lớn của tiền vương Chính Đức trong lúc cả thiên hạ vẫn giữ vững một lòng kỳ vọng, mực thước với ông ta. Không được bao lâu, Gia Tĩnh quay lưng và trở mặt với Dương Đình Hòa sau sự kiện Đại Lễ Nghị, trong tình thế nguy cấp đó, Dương Đình Hòa buộc phải treo ấn từ quan hầu bảo toàn tánh mệnh. Từ lúc đó, hoàng đế lộ rõ bộ mặt là một tên hôn quân tàn ác, trong triều, ông ta trọng dụng các "gian thần" Nghiêm Cao, Nghiêm Tung - những kẻ bất luân, ra sức lộng hành và thao túng cơ nghiệp triều cương. Ngoài biên giới, quan quân nhà Minh liên tục phải chống đỡ rất vất vả các cuộc tấn công từ Thát Đát và cướp biển Oa Quốc tức Nhật Bản. Năm 1523 xảy ra “sự kiện tranh cống” với sứ thần Nhật Bản, triều Minh ra lệnh cấm thông thương trên biển thì nạn cướp biển càng trở nên khốc liệt, có thời điểm tấn công, quân Nụy Khấu chiếm cả Thanh Đảo, Tế Nam, Tượng Sơn, Định Hải... Trong khi đó hoàng đế chỉ suốt ngày ở trong cung và bỏ mặc triều chính. Hai sở thích lớn nhất của ông ta là bắt thật nhiều cung nữ vào cung để mua vui và ao ước trường sinh bất tử. Để hun đúc cái ao ước ấy, ông ta thường hay làm nhục cung nữ một cách bất chính. Và cũng để thỏa mãn cái khát cầu "trường sinh", vua Minh đã điều chế ra một loại "tiên dược" mà nguyên liệu chính là kinh nguyệt, mà phải là kinh nguyệt lần đầu của người đàn bà. Theo tương truyền thì đó là phương thuốc bí truyền “hồng diên hoàn” của họ Đào bày cho Thế Tông. Để đảm bảo chất lượng máu, các cô gái thường xuyên bị bỏ đói và đánh đập, hơn 200 người đã chết vì đói khát. Mùa đông năm 1542, Nghiêm Tung dâng lên nhà vua một con rùa ngũ sắc. Gia Tĩnh đế giao cho cung nữ Dương Kim Anh chăm sóc nhưng không lâu sau, rùa chết. Biết mình không thoát khỏi tội hình, Kim Anh cầu cứu Vương Ninh tần, đợi sơ hở sẽ thí mạng hoàng đế, điều này gây nên cuộc Nhâm Dần cung biến nổi tiếng trong lịch sử, là một sự kiện vô tiền khoáng hậu làm lung lay cả một thế hệ lịch sử. Một loạt những biến cố xảy ra chỉ trong một thời cai trị của vua Gia Tĩnh cho thấy "bốn phương phẳng lặng, hai kinh vững vàng" chỉ là những giả dối lấp liếm mắt đời, đến nỗi Dương Thận - cũng là một nạn nhân của vua Thế Tông sau sự kiện Đại Lễ Nghị, trong Lâm Giang Tiên đã bùi ngùi mà ngâm nên hai câu thơ Cổ kim đa thiểu sự, Đô phó tiếu đàm trung. Cổ kim vô số chuyện, Cười nói luận đàm ngông. Dưới con mắt trông thấu sáu cõi, Nguyễn Du như có một niềm ưu hoài và đồng cảm sâu sắc với những người phụ nữ, đặc biệt căm phẫn trước những hành vi vô đạo của một kẻ được coi là "bậc tiên vương". Và vì thế, có lẽ khi chạm đến những cung bậc lịch sử của thời trước, Nguyễn Du đã cảm thấy được sự đồng ứng tương liên giữa quá khứ với hiện tại, giữa Trung Hoa trong quá khứ với Việt Nam trong hiện tại. Vậy, "những điều trông thấy mà đau đớn lòng" liệu có còn một ý nghĩa tiềm ẩn đằng sau nào khác nữa không? Dường như, không một nơi nào trên thế giới, không một con người nào trên thế gian lại không chịu sự chi phối của quy luật "Thượng hải biến vi tang điền". Thứ mà cụ Tiên Điền "trông thấy", hay chăng là cái "biến vi" vô sở bất chí không chừa một ai. Lược luận về câu thơ "những điều trông thấy mà đau đớn lòng" dưới hệ quy chiếu của lịch sử Việt Nam, ta có thể thấy, từ vô thỉ đến nay, không một giai đoạn, triều đại nào, chế độ nào không có biến động. Chỉ cần thu hẹp không gian vào nơi Nguyễn Du sinh hoạt lúc ấy thôi, cũng đủ căn cớ để mường tượng ra một cõi hồng trần nhiễu nhương, đầy biến động rồi vậy. Tự hỏi mấy người đọc thuần thành nào lại không nhớ đến áng văn tế thấm nhuần giá trị nhân đạo sâu xa Thập loại chúng sinh của y? Cảnh thu, hương thu, sương thu, lá thu se sắt vào lòng người những cảm giác u hoài, man mác lòng bi ai "Trong trường dạ tối tăm trời đất, Xót khuôn thiêng phảng phất u minh. Thương thay thập loại chúng sinh, Phách đơn hồn chiếc lênh đênh quê người" Thập loại chúng sinh là ai? Nói như nhà nghiên cứu Nguyễn Đăng Thục, đó là "tất cả thời đại giặc giã, chiến tranh, loạn ly, tai biến, từ từ diễn lại dưới mắt tác giả như một cuốn phim thời cuộc". Những tấn trò đời nhân sinh như thế cứ nhan nhản nối đuôi nhau Từ chuyện Chiêm Vũ trói tay ngồi trên cầu để cho lũ kiêu binh lấy đá ném chết đến chuyện Quận Huy bị đám loạn quân phanh thây ngoài phủ chúa, bị moi tim bêu đầu ngoài chợ. Ngay cả người anh thân yêu Nguyễn Khản của Nguyễn Du, một nhà nho phong lưu bậc nhất chốn kinh kỳ cũng bị lính tam phủ đốt cháy ra tro. Trịnh Tông bị nhân dân bỏ mặc đến mức đâm cổ chết trong tức tưởi. Một Cống Chỉnh ngang dọc Bắc Nam như thế, dám nói với Nguyễn Huệ "Nhân tài Bắc Hà chỉ có một tôi thôi" mà nhất đán bị tướng Tây Sơn ném thây cho chó nhai cẩu gặm. Người y lệnh giết Cống Chỉnh - Vũ Văn Nhậm - cũng không thoát khỏi số tử, chỉ trong mấy tháng hoàn mệnh, một lòng phò chúa rốt ráo cũng bị Nguyễn Huệ sai quân đâm chết trên giường ngủ. Kìa cảnh nhân dân chạy giặc xéo tiễn lên nhau mà chết. Quân Thanh bỏ thành sang sông, đứt cầu phao làm nghẽn mạch dòng Nhị Hà... Tất cả những biến cố ấy, những cớ sự được liệt nêu ra ở trên ấy, chốn An Nam, không phải là "những điều trông thấy mà đau đớn lòng" của Nguyễn Du hay sao? Nếu thế thì một nhà nghiên cứu có tầm nên xem xét trạng huống này dưới góc độ nào? Phải thấy rằng, dù thị sát dưới quan niệm nào, ta vẫn phải nhớ một câu trong Kinh Dịch "Thời dã, mệnh dã" Thời vậy, mệnh vậy. Thứ nhất, mỗi thời, mỗi thế đều chất chứa những điều "đau đớn lòng", những sự gian truân, tuy từng lúc có khác nhau song cái "khổ", như trong quan niệm Phật giáo đã nhắc, mà con người phải trải qua đều thấm thía như nhau bao gồm Khổ khổ, Hành khổ, Hoại khổ. Thứ hai, lời cổ nhân có nói "Tình thâm nhi văn minh", phán ngữ ấy dường như ứng hợp với tình cảm mà Nguyễn Du đã gửi gắm, y đã vượt qua biên giới của cá nhân, của gia đình mà vươn đến cái tình nhân loại, cảm thông với cái tình vũ trụ, nhân trần, thiên địa để rồi sáng tác nên những áng thi ca nồng nã tình đời, tình người ví như một Sở kiến hành chao chát bi ai, một Long thành cầm giả ca, Điếu la thành ca giả nặng nề thảm thiết... Đào Duy Anh khi khảo luận về Nguyễn Du có viết "Tiên sinh lúc nào cũng bị cái lo đầu bạc nó ám ảnh". Khác với Đặng Dung "Quốc thù vị báo đầu tiên bạch", khác với Lý Bạch "Hựu bất kiến cao đường minh kính bi bạch phát, triêu như thanh ti mộ như tuyết" ám ảnh sự chẩy trôi của dòng thời gian, mà cái lo "bạch phát" của Nguyễn Du là cái đa sầu đa cảm của những lần thăng giáng vương vị, những lần thắng bại chiến chinh, những lần dâu bể liên hồi. Nói tóm lại, dù hiểu câu thơ "những điều trông thấy mà đau đớn lòng" trong địa vực văn hóa nào, trong hoàn cảnh, môi trường nào, những giá trị nội tại trong Đoạn trường tân thanh nói riêng và trong các sáng tác của Nguyễn Du nói chung đều mang một ý nghĩa to lớn, sâu sắc. Truyện Kiều bao đời nay lúc nào cũng gieo vào lòng người đọc những dư ba sâu lắng, những trắc ẩn sâu xa, tuy cái "di tình tác dụng" với mỗi cá thể tiếp nhận có khác nhau song mối tương giao tình cảm giữa người với người gần như đồng nhất. Khiến ai nấy phải chạnh niềm xúc động. Thật đã đạt tới trình độ Đạo thông thiên địa hữu hình ngoại Tứ nhập phong vân biến thái trung Đạo lý thông suốt cả trời đất, vượt ra ngoài vật hữu hình, Thi tứ đồng nhất với gió mây, thiên hình vạn trạng biến đổi. “Trải qua một cuộc bể dâu Những điều trong thấy mà đau đớn lòng” Truyện Kiều – Nguyễn Du. Anh chị hiểu hai câu thơ trên thế nào? Qua Truyện Kiều, hãy làm sáng tỏ tấm lòng của Nguyễn Đang Xem Danh sách 6 những điều trông thấy mà đau đớn lòng hay nhất, đừng bỏ lỡ Mở bài Bất tri tam bách dư niên hậuThiên hạ hà nhân khấp Tố Như? Nỗi băn khoăn ấy của Nguyễn Du làm chúng ta không thể nào quên được cuộc đời và tấm lòng của ông. Cho đến muôn đời sau tên tuổi Nguyễn Du vẫn sống mãi với nhân loại. Ta quên sao được một con người có tấm lòng nhân hậu bao la, thông cảm sâu sắc với những kiếp người lầm than. Tác phẩm Đoạn Trường tân thanh vẫn chói ngời trong nền văn học nước nhà. Câu thơ Trải qua một cuộc bể dâuNhững điều trong thấy mà đau đớn lòng. Thân bài Dường như mang ý nghĩa và nội dung của nhan đề cũng như truyện thơ Nôm của Tố Như. Cuộc bể dâu và những điều trông thấy mà đau đớn lòng ấy có nghĩa gì? Vì sao Nguyễn Du lại viết như thế? Điều đó được tác giả thể hiện rất rõ qua tác phẩm cũng như cuộc đời mình. Hình ảnh bể dâu trong câu thơ được nhà thơ lấy ý từ câu chữ Hán Thương hải biến vị tang điền Bể xanh hóa thành ruộng dâu. Đó chính là hình ảnh của sự thay đổi, sự biến chuyển nhanh chóng ngay trước mắt ta. Hình ảnh ruộng dâu xanh ngắt mới hiện ra trước mắt mà lại biến thành biển nước bao la. Phải chăng đây là ảo giác? Cuộc bể dâu mà Nguyễn Du trải qua đây không phải là ảo giác mà là sự thực rành rành trước mắt. Đó là hình ảnh của xã hội với sự thay đổi nhanh chóng không thể ngờ của nó mà Nguyễn Du đã chứng kiến. Chính vì thế, những điều trông thấy đã làm cho nhà thơ đau đớn lòng. Tâm can tác giả quặn thắt, đau xót vô cùng trước những hình ảnh diễn ra hằng ngày, hằng giờ. Nhà thờ chua xót và thông cảm với những kiếp người cơ cực trong xã hội bấy giờ. Nguyễn Du đã trông thấy những gì? Đó là cả một bức tranh chân thực về xã hội loạn lạc thời phong kiến với cảnh ăn chơi sa đọa của vua quan và cảnh nghèo khổ của nhân dân. Quả thật, đây chính là cuộc bể dâu mà chính nhà thơ đã trải qua. Xã hội xưa, vua là đấng tối cao đầy quyền lực giờ đây thay bằng thế lực của đồng tiền. Đồng tiền ngự trị lên trên tất cả. Trong Truyện Kiều, điều này hiện ra rất rõ khi gia đình Kiều mắc oan thì “Có ba trăm lạng việc này mới xong”. Xem Thêm 7 toán lớp 7 chứng minh 3 điểm thẳng hàng tốt nhấtCó tiền là có thể giải quyết được tất cả, Kiều phải bán thân mình như một món hàng, mà kẻ mua “Đắn đo cân sắc, cân tàiGiờ lâu ngã giá vàng ngoài bốn trăm”. Đau xót, nhục nhã không? Con người, nhân cách và phẩm được giá đánh giá bằng tiền bạc. Bốn trăm lượng để đổi lấy cả đời con gái sắc tài bậc nhất! Còn gì là đạo lí xã hội? Nguyễn Du còn đau lòng trước cảnh sống của những con người đau khổ, bất hạnh. Đó là kiếp sống của nàng Kiều, của Vương Ông, Kim Trọng, Thúy Vân… mà Kiều là nhân vật trung tâm. Tất cả những nhân vật trong Truyện Kiều đều là người bất hạnh. Vương Ông là người cha bất hạnh, người đàn ông đau khổ bởi con phải bán mình vì ông. Kim Trọng, chàng thư sinh không gặp may, không cưới được người mình yêu. Thúy Vân phải chấp nhận một cuộc hôn nhân được định sẵn. Họ sống hạnh phúc chăng, trong khi Kim Trọng luôn canh cánh nghĩ đến Kiều, khi Thúy Vân chỉ là vì nghĩa tình với chị mà sống cùng chàng Kim? Tất cả những kiếp người ấy không làm Nguyễn Du đau đớn lòng bằng kiếp sống của Kiều. Một kiếp sống mà Nguyễn Công Trứ đã chỉ trích “Đã biết má hồng thời phận bạcTrách Kiều nhi chưa vẹn tấm lòng vàng”. Nguyễn Công Trứ không biết đến tấm lòng vàng thực sự của Kiều, mặc dầu cô đã “Thanh lâu hai lượt, thanh y hai lần”. Kiều bị xô đẩy vào tay Tú Bà rồi Sở Khanh rồi Hoạn Thư, Hoạn Bà… Tất cả họ vùi dập đời Kiêu xuống đáy sâu của xã hội. Nàng đâu muốn bán mình, bán thân. Trong kiếp đoạn trường, nàng dường như đã chết Xem Thêm 4 thuyết minh về một con vật hot nhất, đừng bỏ qua“Khi tỉnh rượu, lúc tàn canhGiật mình mình lại thương mình xót xa”. Không còn là nàng Kiều của thuở ê lệ nép vào dưới hoa. Hạnh phúc của Kiều mỏng manh, như chiếc lá vàng trong cơn gió lốc. Kiều sống với Từ Hải nhưng rồi chính tay Kiều đã đưa Từ Hải vào cái chết do mắc lừa quan tổng đốc Hồ Tôn Hiến. Cuộc đời Kiều có lẽ là tổng hoa của bao kiếp người đau khổ mà Nguyễn Du chứng kiến, Nguyễn Du thông cảm và hiểu rõ nỗi đau của những người phụ nữ như Kiều và ông viết với cả tâm huyết mình. Chính tác giả Truyện Kiều đã bật kêu lên “Đau đớn thay phận đàn bà…” Và mỗi khi Kiều bị đánh đập, trái tim Tố Như lại rỏ máu thành thơ “Thịt da ai cũng là ngườiLòng nào hồng rụng thắm rời chẳng đau”. Vì sao nhà thơ lại có một tấm lòng nhân đạo bao la như thế để đau đớn lòng trước một cuộc bể dâu khốc hại? Do sự gần gũi của nhà thơ với nhân dân, với nỗi cơ cực lầm than của họ. Nhà Lê mục nát, sụp đổ, Nguyễn Du lưu lạc mười năm trời, đói khát như những người cùng khốn. Chính vì thế, ông cảm thông với nỗi đau của con người, nhất là phận đàn bà, những thân phận bị xã hội vùi dập, chà đạp tệ hại nhất. Nguyễn Du nhận ra sự thối nát, mặt trái của thế lực cầm quyền. Ông chứng kiến tận mắt bức tranh đen xám tàn khốc của triều đình và cả xã hội phong kiến, ông căm ghét xã hội, ông thương kiếp con người. Hiện thực và tấm lòng của nhà thơ được thể hiện rõ khi ông viết “Trải qua một cuộc bể dâuNhững điều trông thấy mà đau đớn lòng”. Nguyễn Du đã có con mắt và con tim rất tiến bộ. Ông đã nhìn nhận thấu suốt mâu thuẫn xã hội, mới có thể thốt lên những lời đau xót đến như thế. Ngày nay, xã hội đã thay đổi nhưng tình cảm của Nguyễn Du vẫn đáng trân trọng phát huy. Vì có đau đớn lòng bởi những điều trông thấy thì mới xây dựng xã hội công bằng, văn minh, tiến bộ hơn. Người xưa nhận xét quả không sai. Nguyễn Du viết Truyện Kiều mà như máu chảy qua ngọn bút, nước mắt thấm cả trang giấy… và giờ đây vẫn còn thấm cả trong lòng người đọc. Ông thật xứng đáng với danh hiệu đại thi hào của Việt Nam. Top 6 những điều trông thấy mà đau đớn lòng tổng hợp bởi Tin Tức Giáo Dục Học Tập Tiny Truyen Kieu 0001-0244 Tác giả Ngày đăng 01/01/2023 Đánh giá 997 vote Tóm tắt Trải qua một cuộc bể dâu, Những điều trông thấy mà đau đớn lòng. 5.. Lạ gì bỉ sắc tư phong, Trời xanh quen thói má hồng đánh ghen. Nguyễn Du Tác giả Ngày đăng 10/09/2022 Đánh giá 538 vote Tóm tắt Một trong “ những điều trông thấy” ấy của Ông là thái độ của nhà thơ với quần chúng lao động và với giai cấp phong kiến thống trị. Đối với những nạn nhân đau … Trải qua một cuộc bể dâu, những điều trông thấy mà đau đớn lòng’, nguồn gốc câu thơ ít người hiểu Tác giả Ngày đăng 07/24/2022 Đánh giá 501 vote Tóm tắt Những điều trông thấy mà đau đớn lòng. Bể dâu nghĩa là biển xanh và ruộng dâu, nó có nguồn gốc từ câu “Thương hải tang điền”, … Khớp với kết quả tìm kiếm Chỉ những người như Vương Viễn và Ma Cô, tu luyện đắc Đạo thành Tiên, trở về nơi Thiên quốc, đến các cõi trời khác nhau, thì mới có được sự vĩnh hằng của sinh mệnh. Đây cũng chính là ý nghĩa chân chính của các chính Pháp môn tu luyện, khiến con … Truyện Kiều bản 1870 – Nom Foundation Tác giả Ngày đăng 10/20/2022 Đánh giá 524 vote Tóm tắt Câu 4 mà đau đớn lòng Những điều trông thấy “đã” đau đớn lòng LVĐ ; Câu 6 quen với Trời xanh quen “thói” má hồng đánh ghen Bùi Kỷ ; Câu 8 cổ lục Phong … Khớp với kết quả tìm kiếm Chỉ những người như Vương Viễn và Ma Cô, tu luyện đắc Đạo thành Tiên, trở về nơi Thiên quốc, đến các cõi trời khác nhau, thì mới có được sự vĩnh hằng của sinh mệnh. Đây cũng chính là ý nghĩa chân chính của các chính Pháp môn tu luyện, khiến con … Trong Truyện Kiều, Nguyễn Du đã viết Trải qua một cuộc bể dâu, Những điều trông thấy mà đau đớn lòng Tác giả Ngày đăng 10/04/2022 Đánh giá 420 vote Tóm tắt Cuộc bể dâu và những điều trông thấy mà đau đớn lòng ấy có nghĩa gì? Vì sao Nguyễn Du lại viết như thế? Điều đó được tác giả thể hiện rất rõ … Khớp với kết quả tìm kiếm Bể dâu nghĩa là biển xanh và ruộng dâu, nó có nguồn gốc từ câu “Thương hải tang điền”, có nghĩa là biển xanh biến thành ruộng dâu, ngụ ý sự thay đổi to lớn của trời đất, của vũ trụ. Trước sự biến đổi to lớn đó, đời người trăm năm thật quá ư nhỏ bé … Trải qua một cuộc bể dâu… Tác giả Ngày đăng 02/01/2023 Đánh giá 580 vote Tóm tắt Để rồi sau những bãi bể nương dâu, thơ văn của ông mãi bừng sáng và đời đời nổi tiếng với tấm … Những điều trông thấy mà đau đớn lòng”. Khớp với kết quả tìm kiếm Nói về bi kịch của người phụ nữ trong xã hội phong kiến sẽ là một thiếu sót to lớn nếu ta bỏ qua nhân vật Thúy Kiều Truyện Kiều. Số phận của người con gái tài hoa nhưng bạc mệnh bị xã hội vùi dập, chà đạp lên thân thể, danh dự và ngay cả nhân … Từ chuyện cưỡng chế đất của dân oan nhân danh pháp luật và chủ trương nhà nước, chuyện người dân khiếu kiện, người dân bày tỏ lòng yêu nước bị trù dập, tội tù, rồi vụ Đan mạch dừng viện trợ 3 vụ án đang thực hiện tại VN vì phát hiện dấu hiệu tham nhũng về phía VN, vụ Vinashine, Vinalines, rồi mấy ông gọi là thương binh tới quậy phá, “tô hô” ở Viện Hán Nôm, vụ cụ bà Lê Hiền Đức lâm nạn… “Các thế lực thù địch” ra đời từ khi nào? Có lẽ lắm cảnh nhiễu nhương ấy đã thôi thúc blogger Thuỳ Linh viết bài tựa đề “Một Phía”, với nhận xét tổng quát rằng Nếu chính quyền cứ xác lập “một phía” tốt đẹp cho mình và đẩy nhân dân về phía “gây mất an ninh, trật tự”, đẩy bạn bè về phía có “ý đồ xấu, thù địch” thì hệ quả mất an ninh, trật tự, mất bạn bè, mất sự giúp đỡ sẽ là hiện thực. Nhân dân chán nghe một phía rồi. Rất muốn nghe không chỉ hai phía mà nhiều phía. Chân lý không dễ tìm nhưng không vì thế con người đành phải thỏa hiệp với sự lươn lẹo, dối trá. Hãy mở ra nhiều phía để lựa chọn con đường tới tương lai cho đất nước. Nhắc đền “ý đồ xấu, thù địch”, tác giả Nến Hồng có bài “Điểm mặt các thế lực thù địch’ ”, được Dân Làm Báo và nhiều mạng nhật ký khác phổ biến, qua đó, nêu lên câu hỏi rằng không biết cụm từ “các thế lực thù địch” ra đời từ khi nào ? Khái niệm hay định nghĩa về “các thế lực thù địch” sao vẫn cứ mơ hồ ? Và tác giả dựa trên thực tế cho rằng cụm tù “các thế lực thù địch” có thể được hiểu nôm na là một cá nhân hay một nhóm người trực tiếp hoặc gián tiếp chống lại đảng và Nhà nước, luôn làm cho đảng bất an vì lo sợ bị mất uy tín, bị thất tín, thất nhân tâm trong dân chúng vì đảng Hàng ngàn công an, cảnh sát cơ động, bộ đội được huy động đến xã Xuân Quan, huyện Văn Giang, tỉnh Hưng Yên hôm 24-04-2012 để cưỡng chế 70 hecta đất xây dựng khu đô thị photo Citizen photo và nhà nước tin rằng họ là giới cầm quyền “của dân, do dân, vì dân” và đại diện cho chế độ “dân chủ gấp vạn lần” bọn “tư bản giãy …mãi vẫn chưa chết”. Và tác giả “điểm mặt” các “thế lực thù địch” là những ai. Đó là Nếu chính quyền cứ xác lập “một phía” tốt đẹp cho mình và đẩy nhân dân về phía “gây mất an ninh, trật tự”, đẩy bạn bè về phía có “ý đồ xấu, thù địch” thì hệ quả mất an ninh, trật tự, mất bạn bè, mất sự giúp đỡ sẽ là hiện dân chán nghe một phía rồi. Rất muốn nghe không chỉ hai phía mà nhiều phía. blogger Thuỳ Linh Đám quan lại cấu kết với nhau, từ “cấp cao” đến cấp xã để cướp đất người người dân… không từ một thủ đoạn nào. Đó là đám công chức làm ở các cơ quan công quyền, quen thói “hành dân” hơn là phục vụ dân. Đó là “một bộ phận không nhỏ” đám quan lại “chui” sâu vào hệ thống đảng, chính quyền, các cơ quan đoàn thể các cấp… sau khi lên làm quan, chúng giàu lên một cách nhanh chóng và khủng khiếp… Đó là nhóm những kẻ cầm đầu các tập đoàn kinh tế... chỉ chú trọng vào việc làm suy yếu kinh tế đất nước. Đó là nhóm những kẻ biên soạn ra các bộ Luật của đất nước,… các thông tư, nghị định, quyết định có những điều khoản rất mơ hồ, có hại cho dân. Đó là “một bộ phận không nhỏ” đám quan lại trong hệ thống từ cấp tỉnh đến cấp phường… không biết vô tình hay cố ý đã gây ra những nguy cơ tiềm ẩn về an ninh cho đất nước. Đó là “một bộ phận không nhỏ” các công an chìm và nổi, những kẻ sẵn sàng vùi dập lòng yêu nước chính đáng của người dân, thản nhiên đạp vào mặt người dân…, có thể “biến một người sống thành một xác chết”. Đó là đám quan lại ngồi trên các pháp đình xử án…có “chiêu” đổi trắng thay đen… Đó là một bộ phận nhỏ ở “thượng tầng kiến trúc” vẫn kiên định theo một thứ chủ nghĩa đã chết và “thối rữa” hơn 20 năm nay ngay tại nơi nó được sinh ra… Lỗi tại tôi Hậu quả, theo tác giả Nến Hồng, là sức mạnh tổng hợp của cả một dân tộc bị suy giảm nghiêm trọng, dẫn đến nguy cơ một đất nước có gần 90 triệu dân nhưng không thể “hiên ngang” trước kẻ thù truyền kiếp Trung Quốc. Qua bài “Nhân dân ơi, lỗi tại chúng tôi”, blogger Ngô Minh dẫn chứng nhiều trường hợp cho thấy “lỗi tại chúng tôi” cả. Tác nghiệp ở Văn Giang hai nhà báo của Đài Tiếng Nói Việt Nam VOV bị công an và lực lượng cưỡng chế đánh đập một cách thô bạo. RFA/cắt từ clip RFA/cắt từ clip Chẳng hạn như nhà thơ Chế Lan Viện khi nghĩ về chiến dịch Tết mậu Thân 1968 và nêu lên câu hỏi rằng ai chịu trách nhiệm về cái chết 2000 người trong biến cố ấy. Rồi thi nhân tự trả lời ...Tổ Quốc Việt Nam ơi, ngàn lần tha tội cho chúng tôi , những nhà văn, nhà thơ của nhân dân , ăn cơm uống nước nhân dân, từng no đrét lạnh với nhân dân, từng cầm súng chiến đấu cùng nhân dân, nhưng cả đời chỉ biết viết loại văn chương “phải đạo... blogger Ngô Minh Tôi - người viết những câu thơ cổ võ Ca tụng người không tiếc mạng mình trong mọi cuộc xung phong. Hay chuyện nhà thơ Phùng Quán kể về nạn tham nhũng lộng hành, tệ nạn dối trá “lúc nhúc”, rồi nhà thơ ngậm ngùi sau khi cạn chén Lỗi tại tôi. Lỗi tại tôi. Tôi đã không có những áng văn chương thật xúc động để bọn tham những, độc ác, bọn dối trá, lẹo lươn, đọc là khóc, là quyết tâm “làm lại cuộc đời”. Rồi blogger Ngô Minh nhiều lần nhấn mạnh rằng “Vâng, lỗi tại chúng tôi” - những nhà văn, nhà thơ VN - đã không có những tác phẩm thật hay, thật xúc động, thật vĩ đại để làm cho các quan chức Hải Phòng,Tiên Lãng; Hưng Yên, Văn Giang; Nam Định, Vụ Bản…phải khóc, phải thương dân oan – từ Đoàn Văn Vươn bị mất đầm thuỷ sản, nhà tan cửa nát trong oan khiên, tức tưởi cho tới hàng ngàn dân oan chịu cảnh hành hung đẫm máu, thậm chí đầu chít Phụ nữ khỏa thân để phản đối việc cưỡng chế đất. Courtesy of dantri Courtesy of dantri khăn “địa tang” để bảo vệ bất thành nguồn sửa Đất Mẹ; để làm cho hàng ngàn công an nhân dân phải khóc, phải thương nông dân như bố mẹ, ông bà mình và ném các loại hung khí đàn áp xuống sông để dân oan không phải ăn đòn thù của họ; để các quan quận Cái Răng, Cần Thơ cùng tư bản đỏ không sai vệ sĩ lôi 2 mẹ con khoả thân cố giữ đất như lôi 2 con vật của thời hồng hoang rừng rú; để cảm hoá những “đại quan-gia” tập đoàn Vinashin, Vinalines biết thương nước đang nghèo, thương người dân “còng lưng đóng thuế”… Và tác giả than rằng Tổ Quốc Việt Nam ơi, ngàn lần tha tội cho chúng tôi , những nhà văn, nhà thơ của nhân dân , ăn cơm uống nước nhân dân, từng no đói rét lạnh với nhân dân, từng cầm súng chiến đấu cùng nhân dân, nhưng cả đời chỉ biết viết loại văn chương “phải đạo” … nên không có những tác phẩm chân thật, xúc động để làm cho bọn tham nhũng, bọn “lợi ích nhóm” chuyên ăn cướp đất của dân, đọc phải khóc, phải biết thương nước thương dân, bỏ bút không ký, bỏ tiền không tham …Ôi !Lỗi tại chúng tôi. Trong khi blogger Ngô Minh “ăn năn’ rằng “Lỗi tại chúng tôi”, thì blogger Huỳnh Ngọc Chênh thấy “Thương quá những cụ già VN”, thương từ nhạc sĩ Tô Hải, khôi nguyên chống tham nhũng, cụ Lê Hiền Đức cho tới những người có tâm huyết với vận nước, dân tộc như tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, tướng Trần Độ, cụ Hoàng Minh Chính… “Thương quá những cụ già VN” Khi đến tuổi về già, người ta có khuynh hướng “Thế sự thăng trầm quân mạc vấn” – gác hết mọi chuyện thế sự để về sống bình an với con cháu, để hoà mình cùng thiên nhiên và tận hưởng cảnh “cúc tùng phong nguyệt mới vui sao” trong tâm thái thanh thản ở quảng đời còn lại. Nhưng, theo blogger Huỳnh Ngọc Chênh, “đó là những chuyện xảy ra ở xứ sở nào chứ không phải ở VN”. Để rồi tác giả “Thương quá những cụ già VN”, chẳng hạn như “…thương lắm cụ Cụ Lê Hiền Đức bị chảy máu chân trong vụ xô xát hôm 01/6/2012. Courtesy of worldpress Courtesy of worldpress nhạc sĩ Tô Hải, đã 85 tuổi, không lúc nào được yên ổn trong lòng cho đến sức cùng lực kiệt trên giường bệnh, không còn cử động được những ngón tay, chỉ mấp máy được đôi môi vẫn cố gắng thì thào ra những lời lẽ nói lên nỗi lo đau đáu về hiện tình đất nước cho con cháu ghi lại”; hay tác giả thương quá cụ bà Lê Hiền Đức, 80 tuổi - ngọn đèn hy vọng của hàng vạn dân oan - Hồi xưa chỉ cần ăn cắp một lon gạo có thể bị đem ra xử bắn. Ngày nay dưới chế độ do các cụ tạo ra, người ta ăn cắp hàng chục ngàn tỉ đồng vẫn cứ cho lên chức cao hơn....Hồi xưa, bọn ác ôn thực dân phong kiến có cướp đất của dân lành thì cũng chỉ dám, mỗi lần, cướp riêng rẽ của một vài hộ dân. Ngày nay người ta, mỗi lần cướp đất, lại cướp của cả một xã với vài ngàn hộ nông dân blogger Huỳnh Ngọc Chênh “ đã đi theo chế độ nầy từ lúc còn trong núi rừng tăm tối, nay phải lặn lội vào Nam ra Bắc, đi đến tận nơi phát ra những tiếng kêu oan khuất từ dân đen, phải thao thức đêm ngày đọc hàng vạn lá đơn kêu oan... Và mới đây nhất, vì đi theo làm chứng cho một blogger trẻ, cụ còn bị người của chính quyền giữ lại đến rạng sáng hôm sau, sau khi đã gây ra thương tích”. Rồi tác giả so sánh chuyện “xưa-nay”, từ chuyện ăn cắp vạt tới ăn cắp công quỹ, cướp đất dân lành cho tới việc viết lách Hồi xưa chỉ cần ăn cắp một lon gạo có thể bị đem ra xử bắn. Ngày nay dưới chế độ do các cụ tạo ra, người ta ăn cắp hàng chục ngàn tỉ đồng vẫn cứ cho lên chức cao hơn. Và chuyện nầy lại không cá xưa, bọn ác ôn thực dân phong kiến có cướp đất của dân lành thì cũng chỉ dám, mỗi lần, cướp riêng rẽ của một vài hộ dân. Ngày nay người ta, mỗi lần cướp đất, lại cướp của cả một xã với vài ngàn hộ nông dân. Người dân mất đất phản ứng lại bị hành hung, bị bắt bỏ xưa, thực dân đế quốc tuy áp bức vẫn cho các cụ làm báo, cho các cụ biểu tình, cho các cụ nói lên tiếng nói của mình, các cụ không bị du côn xã hội đen đến hành hung. Ngày nay, ngay những tiếng nói tâm tình trên các trang nhật ký riêng cũng bị cấm đoán, cũng bị gây khó dễ, bị côn đồ hành hung, và thậm chí có những người bị bắt ra tòa... Thế còn chuyện “cha truyền con nối”, chuyện bày tỏ lòng yêu nước thì sao ? Blogger Huỳnh Ngọc Chênh nhận xét tiếp Đi biểu tình chống xâm lược cũng bị bắt bớ, cũng bị du côn trá hình đánh đập. Ngày nay ở đâu mà ra bọn côn đồ nhiều thế? Ngày xưa, phong kiến theo cơ chế cha truyền con nối nhưng chúng cũng chỉ cho một đứa con duy nhất kế ngôi. Những đứa con khác của vua cũng như con cháu của quan lại muốn ra làm quan cũng phải học hành thi cử đỗ đạt đến tiến sĩ mới được đề bạt dần lên. Ngày nay, có quá nhiều hoàng tử, công chúa, công tử, quận chúa....Họ lại chả cần phấn đấu gì cũng đưa ngay ra làm quan lớn. Ngày xưa các cụ hy sinh để chiến đấu đuổi quân ngoại xâm. Ngày nay quân ngoại xâm được rước vào nằm phục sẵn khắp mọi nơi Rừng đầu nguồn, khu kinh tế đồng bằng, Cao nguyên chiến lược, quân hải cảng chiến lược...Còn nhiều điều ngược ngạo nữa, nhan nhản ra đấy… Thanh Quang cảm ơn và xin hẹn gặp lại cũng vào giờ này tuần sau. Theo dòng thời sự Đánh phóng viên nhà nước, chính quyền Hưng Yên muốn nói gì Khỏa thân để giữ đất phần I Khỏa thân để giữ đất phần II Bà Lê Hiền Đức sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng Việt Nam siết chặt việc kiểm soát các blogger Tại sao truyền thông lại lệch chuẩn? TS Nguyễn Xuân Diện bị bao vây ở Thư viện Hán-Nôm Hà Nội Bức xúc với cách trả lời của Đài PT - TH Hà Nội Vụ Văn Giang dưới mắt các bloggers Hàng ngàn công an, bộ đội được huy động đến cưỡng chế đất ở Hưng Yên Căng thẳng ở Hưng Yên chính quyền tuyên bố cưỡng chế, dân quyết chống lại Hàng trăm người biểu tình ở Hà Nội Thêm một vụ cưỡng chế đất gây bất bình Từ Tiên Lãng đến Văn Giang công an, bộ đội đối đầu với nông dân Hưng Yên Top 2 bài văn mẫu Giải thích 2 câu thơ của Nguyễn Du trong Truyện Kiều "Trải qua một cuộc bể dâu, Những điều trông thấy mà đau đớn lòng" Văn 10 tuyển chọn, hay nhất sẽ giúp các em học sinh đưa ra các lập luận, lý lẽ chính xác và ý nghĩa nhất để hoàn thành xuất sắc bài viết của mình. Trong “Truyện Kiều”, Nguyễn Du đã viết "Trải qua một cuộc bể dâu, Những điều trông thấy mà đau đớn lòng" giải thích 2 câu thơ trên mẫu 1 Bất tri tam bách dư niên hậu Thiên hạ hà nhân khấp Tố Như? Nỗi băn khoăn ấy của Nguyễn Du làm chúng ta không thể nào quên được cuộc đời và tấm lòng của ông. Cho đến muôn đời sau tên tuổi Nguyễn Du vẫn sống mãi với nhân loại. Ta quên sao được một con người có tấm lòng nhân hậu bao la, thông cảm sâu sắc với những kiếp người lầm than. Tác phẩm Đoạn trường tân thanh vẫn chói người trong nền văn học nước nhà. Câu thơ Trải qua một cuộc bể dâu Những điều trông thấy mà đau đớn lòng Dường như mang ý nghĩa và nội dung của nhan đề cũng như của truyện thơ Nôm Tố Như. Cuộc bể dâu và những điều trông thấy mà đau đớn lòng ấy có nghĩa gì? Vì sao Nguyễn Du lại viết như thế? Điều đó được tác giả thể hiện rất rõ qua tác phẩm cùng như cuộc đời mình. Hình ảnh bể dâu trong câu thơ được nhà thơ lấy ý từ câu chữ Hán Thương hải biến vi tang điền Bể xanh hóa thành ruộng dâu. Đó chính là hình ảnh của sự thay đổi, sự biến chuyển nhanh chóng ngay trước mắt ta. Hình ảnh ruộng dâu xanh ngắt mới hiện ra trước mắt mà lại biến thành biển nước bao la. Phải chăng đây là ảo giác? Cuộc bể dâu mà Nguyễn Du trải qua đây không phải là ảo giác mà là sự thật rành rành trước mắt. Đó là hình ảnh của xã hội với sự thay đổi nhanh chóng không thể ngờ của nó mà Nguyễn Du đã chứng kiến. Chính vì thế, nhưng điều trông thấy đã làm cho nhà thơ đau đớn lòng. Tâm can tác giả quặn thắt, đau xót vô cùng trước những hình ảnh diễn ra hằng ngày, hằng giờ. Nhà thơ chua xót và thông cảm với những kiếp người cơ cực trong xã hội bấy giờ. Nguyễn Du đã trông thấy những gì? Đó là cả một bức tranh chân thực về xã hội loạn lạc thời phong kiến với cảnh ăn chơi sa đọa của vua quan và cảnh nghèo khổ của nhân dân. Quả thật, đây chính là cuộc bể dâu mà nhà thơ đã trải qua. Xã hội ngày xưa với vua là đấng tối cao đầy quyền lực giờ đây thay bằng thế lực của đồng tiền. Đồng tiền ngự trị lên trên tất cả. Trong Truyện Kiều, điều này hiện ra rất rõ. Khi gia đình Kiều mắc oan thì Có ba trăm lạng việc này mới xong. Có tiền là có thể giải quyết được tất cả. Kiều phải bán thân mình như một món hàng, mà kẻ mua Đắn đo cân sắc, cân tài! Giờ lâu ngã giá vàng ngoài bốn trăm. Thế có đau xót, nhục nhã không? Con người, nhân cách và phẩm giá đánh giá bằng tiền bạc. Bốn trăm lượng để đổi lấy cả đời con gái sắc tài bậc nhất! Còn gì là đạo lý xã hội? Ngoài ra, Nguyễn Du còn đau lòng trước cảnh sống của những con người đau khổ, bất hạnh. Đó là kiếp sống của nàng Kiều, của Vương ông, Kim Trọng, Thuý Vân... mà Kiều là nhân vật trung tâm. Tất cả những nhân vật trong Truyện Kiều đều là người bất hạnh. Vương ông là người cha bất hạnh, người đàn ông đau khổ vì con phải bán mình vì ông. Kim Trọng, chàng thư sinh không gặp may, không cưới được người mình yêu cũng như Thuý Vân phải chấp nhận một cuộc hôn nhân được định sẵn. Họ sống hạnh phúc chăng, trong khi Kim Trọng luôn canh cánh nghĩ đến Kiều, khi Thúy Vân chỉ vì nghĩa tình với chị mà sống cùng chàng Kim? Tất cả những kiếp người ấy không làm Nguyễn Du đau đớn lòng bằng kiếp sống của Kiều. Một kiếp sống mà Nguyễn Công Trứ đã chỉ trích Đã biết má hồng thời phận bạc Trách Kiều nhi chưa trọn tấm lòng vàng. Nguyễn Công Trứ không biết đến tấm lòng vàng thực sự của Kiều, mặc dầu cô đã Thanh lâu hai lượt, thanh y hai lần. Kiều bị xô đẩy vào tay Tú Bà rồi Sở Khanh rồi Hoạn Thư, Hoạn Bà... Tất cả bọn họ vùi dập đời Kiều xuống đáy sâu của xã hội. Nàng đâu muốn bán mình, bán thân. Trong kiếp đoạn trường, nàng dường như đã chết Khi tỉnh rượu, lúc tàn canh Giật mình mình lại thương mình xót xa. Không còn là nàng Kiều ngày xưa, xưa thuở e lệ nép vào dưới hoa. Hạnh phúc của Kiều mỏng như tờ giấy, như chiếc lá vàng trong cơn gió lốc. Kiều sống với Từ Hải nhưng rồi chính tay Kiều đã đưa Từ Hải vào cái chết do mắc lừa quan tổng đốc Hồ Tôn Hiến. Tất cả cuộc đời Kiều có lẽ là tổng hợp của bao kiếp người đau khổ mà -Nguyễn Du chứng kiến. Nguyễn Du thông cảm và hiểu rõ nỗi đau của những người phụ nữ như Kiều và ông viết với cả tâm huyết mình. Chính tác giả Truyện Kiều đã bật kêu lên Đau đớn thay phận đàn bà... Và mỗi khi Kiều bị đánh đập, trái tim Tố Như lại rỏ máu thành thơ Thịt da ai cũng là người Lòng nào hồng rụng thắm rời chẳng đau. Vì sao nhà thơ lại có một tấm lòng nhân hậu bao la như thế để đau đớn lòng trước một cuộc bể dâu khốc hại? Do chính là sự gần gũi của nhà thơ với nhân dân, với nỗi cơ cực lầm than của họ. Nhà Lê mục nát, sụp đổ, Nguyễn Du luân lạc mười năm trời, đói khát như những người cùng khổ. Chính vì thế, ông cũng thông cảm với nỗi đau của con người, nhất là phận đàn bà, những thân phận bị xã hội vùi dập, chà xát tệ hại nhất. Nguyễn Du nhận ra sự thối nát, mặt trái của thế lực cầm quyền, ông chứng kiến tận mắt bức tranh đen xám tàn khốc của triều đình và cả xã hội phong kiến. Cho nên, tất cả những điều ấy đã chứng minh cho ý nghĩa hiện thực và tấm lòng của nhà thơ qua hai câu thơ Trải qua một cuộc bể dâu Những điều trông thấy mà đau đớn lòng. Nguyễn Du đã có con mắt và con tim rất tiến bộ lúc bấy giờ. Ông đã nhìn nhận được mâu thuẫn xã hội, mới có thể thốt lên những lời đau xót đến như thế. Ngày nay, xã hội đã thay đổi nhưng tình cảm của Nguyễn Du vẫn đáng trân trọng phát huy. Vì có đau đớn lòng bởi những điều trông thấy thì mới xây dựng xã hội công bằng, văn minh, tiến bộ hơn. Người xưa nhận xét quả không sai, Nguyễn Du viết Truyện Kiều mà như máu chảy qua đầu ngọn bút, nước mắt thấm cả trang giấy... và giờ đây vẫn còn thấm cả trong lòng người đọc. ông thật xứng đáng với danh hiệu đại thi hào của Việt Nam. Trong “Truyện Kiều”, Nguyễn Du đã viết "Trải qua một cuộc bể dâu, Những điều trông thấy mà đau đớn lòng" làm sáng tỏ ý nghĩa 2 câu thơ trên mẫu 2 Trăm năm trong cõi người ta Chữ tài chữ mệnh khéo là ghét nhau Trải qua một cuộc bể dâu Những điều trông thấy mà đau đớn lòng Bể dâu nghĩa là biển xanh và ruộng dâu, nó có nguồn gốc từ câu “Thương hải tang điền”, có nghĩa là biển xanh biến thành ruộng dâu, ngụ ý sự thay đổi to lớn của trời đất, của vũ trụ. Trước sự biến đổi to lớn đó, đời người trăm năm thật quá ư nhỏ bé và ngắn ngủi. Biển xanh to lớn sâu thẳm kia còn biến thành ruộng dâu, thì con người chỉ là hạt bụi nhỏ tí xíu chẳng đáng kể gì. Thành ngữ “Thương hải tang điền” lại có nguồn gốc từ câu chuyện trong “Thần Tiên truyện” như sau Xưa có hai vị Tiên nhân, một vị tên là Vương Viễn, một vị tên là Ma Cô. Một lần họ uống rượu ở nhà Thái Kinh. Hôm đó, Vương Viễn cùng nhóm người thổi sáo đánh trống cưỡi kỳ lân và các thị tòng tùy tùng, ngồi trên cỗ xe có 5 con rồng kéo thẳng tiến đến nhà Thái Kinh. Chỉ thấy Tiên nhân đội cái mũ viễn du, treo các dải dây đai màu rực rỡ, đeo một túi tên có hình đầu hổ, thật oai phong lẫm liệt. Sau khi đoàn người của Vương Viễn hạ xuống sân sau nhà Thái Kinh, những người hộ tống ông bỗng biến mất. Vương Viễn cùng người nhà Thái Kinh chào hỏi xong, ông liền vẫy tay hướng lên trời, dặn dò sứ giả đi mời Ma Cô. Người nhà Thái Kinh không ai biết Ma Cô là Tiên nữ nào trên Trời, đều nghển cổ lên chờ đợi. Một lúc sau sứ giả từ trên không trung bẩm báo với Vương Viễn rằng “Ma Cô lệnh cho tôi đến cảm ơn và báo trước với ngài, nói rằng đã hơn 500 năm không gặp tiên sinh rồi. Lúc này cô ấy đang phụng mệnh đi tuần đảo Bồng Lai, xin đợi một lát, sẽ đến gặp tiên sinh”. Vương Viễn khẽ gật đầu, nhẫn nại chờ đợi. Chẳng bao lâu, Ma Cô từ trên trời giáng hạ xuống. Trông cô như cô gái xinh đẹp 18, 19 tuổi dưới trần gian, mái tóc đẹp dài đến ngang eo, y phục không biết bằng chất liệu gì, phía trên thêu những hoa văn mỹ lệ, rực rỡ sáng chói. Ma Cô và Vương Viễn chắp tay hành lễ, sau đó Vương Viễn sai mở tiệc. Dụng cụ trên bàn tiệc đều làm bằng vàng và bạc, vừa quý giá lại vừa tinh xảo, đựng những món ăn đại đa phần đều là kỳ hoa dị quả, hương thơm ngào ngạt. Tất cả những thứ này, người nhà Thái Kinh chưa từng trông thấy bao giờ. Trong bữa tiệc, Ma Cô nói với Vương Viễn “Từ khi đắc Đạo tiếp nhận thiên mệnh đến nay, tôi đã tận mắt nhìn thấy biển Đông ba lần biến thành ruộng dâu. Vừa rồi đến Bồng Lai, lại thấy nước biển đã cạn một nửa so với trước đây. Chẳng lẽ nó lại biến thành đất liền nữa sao?”. Vương Viễn than rằng “Đúng rồi, các Thánh nhân đều nói, nước biển đang xuống thấp. Không lâu nữa, nơi đó cát bụi sẽ lại cuốn lên thôi”. Tiệc tan, Vương Viễn, Ma Cô gọi xe riêng của mình, bay lên trời. Một ngày trên trời nghìn năm mặt đất. Không gian khác nhau có các thời gian khác nhau. Trong con mắt của Thần Tiên chỉ một chớp mắt, biển Đông chốn nhân gian đã thành ruộng dâu rồi. Tạo hóa của thời gian là biến ảo khôn lường. Đời người trăm năm đã được coi là trường thọ, nhưng trước vô cùng của vũ trụ, bí ẩn của tạo hóa, thì con người như hạt bụi, chỉ tồn tại trong chớp mắt. Chỉ những người như Vương Viễn và Ma Cô, tu luyện đắc Đạo thành Tiên, trở về nơi Thiên quốc, đến các cõi trời khác nhau, thì mới có được sự vĩnh hằng của sinh mệnh. Đây cũng chính là ý nghĩa chân chính của các chính Pháp môn tu luyện, khiến con người nâng cao cảnh giới tinh thần, trở lại với bản nguyên của sinh mệnh, thoát khỏi vòng sinh tử trở về Thiên quốc trên trời. CLICK NGAY vào nút TẢI VỀ dưới đây để tải các bài văn mẫu Giải thích 2 câu thơ trong “Truyện Kiều”, Nguyễn Du đã viết "Trải qua một cuộc bể dâu, Những điều trông thấy mà đau đớn lòng" Ngữ Văn lớp 10 file word, pdf hoàn toàn miễn phí. Thời sự Thứ ba, 19/6/2001, 0906 GMT+7 Đó là tâm sự của một độc giả gửi đến VnExpress, sau khi đọc loạt bài phản ánh về thực trạng gia tăng các tệ nạn xã hội. Chúng tôi xin đăng toàn bộ nội dung bức thư này. VnExpress thân mến! Đọc báo thấy xã hội có nhiều các tệ nạn, tôi rất đau lòng. Tại sao xã hội càng phát triển lại càng có nhiều các tệ nạn đến như vậy? Cần phải nhanh chóng có những biện pháp hữu hiệu để ngăn chặn các hiện tượng đó. Đúng lúc ấy, tôi được biết Nhà nước có quyết định không cho phép các vũ trường, các câu lạc bộ khiêu vũ, các quán karaoke hoạt động sau 24h. Tôi thấy rằng đây là một quy định đúng đắn và tôi rất đồng tình. Bởi vì chính những nơi này đã phát sinh ra các tệ nạn xã hội. Tất nhiên, cũng có nhiều cơ sở hoạt động lành mạnh nhưng con số đó chỉ đếm trên đầu ngón tay. Trong khi Nhà nước ra sức đi kiểm tra, truy quét mại dâm ở các điểm này, thì các điểm khác lại vẫn "vô tư" hoạt động dưới nhiều dạng khác nhau. Đặc biệt, các tệ nạn này đã "di chuyển" đến cả các vùng quê xưa nay vốn yên bình, thậm chí lan đến những vùng núi, vùng sâu. Có "người mua" thì mới có người "bán". Một hiện tượng thật xót xa nữa là trong những kẻ đến nơi này còn có cả những Đảng viên, những ông "sếp bự". Thế thì làm sao có thể làm gương cho kẻ khác được cơ chứ! Hiện nay, hiện tượng đưa nhau đến quán bar, vũ trường, nhà hàng, quán karaoke để chiêu đãi, để làm ăn, để ký kết hợp đồng và để lấy lòng nhau, là khá phổ biến và được coi như một "mốt thời thượng". Nhưng giá như họ đến đây chỉ để làm những công việc ấy thì chẳng ai nói làm gì, đằng này, họ còn đến đó để "chi hết mình". Vì vậy, để tiệt trừ tận gốc mại dâm thì phải "tiệt" ngay những hiện tượng này, nghĩa là nếu bắt được những người có cấp, có quyền, những Đảng viên "rởm" thì phải nghiêm trị thật nặng để làm gương. dalanhuong2002

những điều trông thấy mà đau đớn lòng